Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 32: Thổ lộ



Cố Duyên về nước thì đã là một tuần sau, vốn muốn đi thẳng đến Thượng Hải tham dự buổi lễ trao giải video clip, nhưng vì đã rất lâu chưa gặp Bì Dập An, hắn cố gắng dành ra nửa ngày, đi đường vòng đến Nam Thành trước, đến nơi đã là hơn sáu giờ sáng.

Hắn không nói trước với Bì Dập An và Giản Chiếu Nam, không muốn bọn họ phải dậy sớm đi đón hắn.

Nhà Giản Chiếu Nam sử dụng khóa mật mã, hắn và Bì Dập An đều biết mật mã này, tay chân nhẹ nhàng thay giày ra hắn đi thẳng đến phòng ngủ chính.

Vừa mở cửa ra đã có một hơi thở ấm áp ập vào người, bức màn khép chặt, trong phòng ánh sáng mờ ảo, không cần nghĩ Cố Duyên cũng đoán được hai người kia tối hôm qua làm loạn đến mức nào, bởi vì cái hương vị đặc thù này đến bây giờ cũng chưa tan hết.

Đi một bước là nhặt được một món quần áo, cuối cùng ôm trên tay được một đống lớn, hắn tiện tay ném lên sofa nhỏ trong phòng.

Trên giường, hai người kia đang ngủ ngon lành, không hề ý thức được đã xuất hiện người thứ ba.

Bì Dập An tư thế ngủ không được tốt, rõ ràng tối hôm qua đã bị Giản Chiếu Nam ôm từ phía sau lưng bao trọn trong lồng ngực, nhưng hiện tại

lại đơn độc cuộn người một bên, một chân gác lên eo Giản Chiếu Nam.

Cố Duyên quỳ gối ở mép giường cúi đầu, hôn lên gò má căng bóng mịn màng của Bì Dập An, môi hắn lạnh, mặt cô lại ấm, mới vừa tiếp xúc thì Bì Dập An đã theo bản năng rùng mình một cái, chôn đầu vào trong chăn.

Cố Duyên thấp giọng nhẹ nhàng cười khẽ, tham lam mà lại thành kính nhìn chằm chằm gương mặt cô, thái độ có thể nói là si mê đến cực độ, hắn lột chăn từ trên mặt cô ra, hai tay ôm mặt cô, ấn môi lên từng chỗ một, từ trán đến cằm, tỉ mỉ nhẹ nhàng.

Bì Dập An còn tưởng là Giản Chiếu Nam, yêu kiều mềm mại hừ hừ mấy tiếng, giống như bất mãn vì bị quấy rầy giấc ngủ.

Được một lúc hắn lại thấy không đủ, Cố Duyên đứng lên cởi quần áo, hai tay giao nhau lưu loát lộn cái áo hoodie ra ngoài, bên trong chỉ còn một áo trắng ngắn tay, đường nét cánh tay rõ ràng, cơ bắp rắn chắc vừa vặn, làn da rất đẹp, có thể nói là hoàn mỹ, quần thể thao bị hắn dẫm tuột xuống nằm trên mặt đất.

Cố Duyên xốc chăn lên, kéo dài cả người Bì Dập An qua, hai khuỷu tay chống hai bên đầu cô, cúi xuống, đôi môi trượt từ cổ xuống dưới.

Cô chỉ mặc một cái áo ngủ bằng lụa hai dây, hai sợi dây bé xíu treo trên bờ vai trắng nõn thon thả của cô, miễn cưỡng kéo lớp vải mỏng che đậy phần trên, hắn há miệng ngậm lấy đầu v/ú cô, dùng khoang miệng bao bọc lấy một cách nhẹ nhàng từ từ mút vào, rốt cuộc cũng giải được một chút khao khát.

Bì Dập An đúng lúc này mơ mơ màng màng mở mắt, vừa tỉnh dậy đã có thể nhìn thấy người yêu xa cách bấy lâu, đương nhiên là vô cùng kinh ngạc và vui mừng, lập tức ôm lấy cổ hắn, “Cố Duyên, Cố Duyên...”

“Ừm, anh đây.”

Cố Duyên yêu thương vuốt ve tóc mái của cô: “Có nhớ anh không?” Bì Dập An ôm hắn thật chặt, nói: “Nhớ, rất nhớ anh.”

Thanh âm ngữ điệu đều ngoan ngoãn vô cùng, dịu dàng an ủi trái tim Cố Duyên.

Hai người động tác dần dần lớn hơn, lúc Giản Chiếu Nam mở mắt ra thì Cố Duyên đã sắp thành công cắm vào, còn đang đỡ dương v*t qua lại cọ cọ lên bộ phận sinh dục trơn ướt của Bì Dập An, thoáng nhìn thấy hắn mở mắt liền nhỏ giọng kêu “Anh Giản”.

Giản Chiếu Nam xoa xoa mắt, vô cùng tự nhiên nhích người về phía Bì Dập An, hôn hôn lên khóe miệng cô, sau đó hỏi: “Về khi nào vậy?”

Dương v*t Cố Duyên đã cắm vào được một nửa, Bì Dập An run rẩy thở gấp, hắn vừa tiếp tục cắm vào vừa nói: “Vừa về tới.”

Giản Chiếu Nam không mặc áo, nửa người trần trụi tựa vào đầu giường, một khuỷu tay chống lên, một tay khác vòng qua cổ Bì Dập An, dịu dàng xoa bên ngực phải cô, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp chặt đầu v/ú, chậm rãi vân vê.

Rốt cuộc toàn bộ cũng cắm vào hết, Cố Duyên lâu ngày không làm, trong lúc nhất thời có chút khống chế không nổi, sức lực có hơi lớn, vừa cắm xuống đã mạnh mẽ ra vào, tiếng thân thể va chạm và tiếng nước chỗ giao hợp đều đặc biệt rõ ràng, Bì Dập An bị làm đến mức rên rỉ không ngừng.

Giản Chiếu Nam thần sắc không thay đổi, bàn tay di chuyển, ngón tay véo véo đầu lưỡi Bì Dập An, trêu đùa với nó, còn bắt chước động tác thọc vào rút ra, từng chút từng chút dùng đầu ngón tay chui vào khoang miệng cô.

Trên dưới động tác đều quá mãnh liệt, Bì Dập An nước mắt lưng tròng kêu ư ư, Giản Chiếu Nam có chút đau lòng, nói với Cố Duyên: “Cậu nhẹ một chút, ngày hôm qua làm xong còn có chút sưng.”

Cố Duyên đáp lời, tốc độ giảm xuống một chút, lại hỏi: “Anh Giản, tối hôm qua mấy lần?”

Giản Chiếu Nam cười tủm tỉm trả lời: “Bốn lần.”

“Mẹ kiếp.” Cố Duyên thấp giọng mắng một câu, lại nói: “Anh ăn uống no đủ thì nói được thoải mái rồi, chúng ta lúc đó thương lượng như thế nào, phải đến lượt tôi chứ.”

Giản Chiếu Nam tươi cười không đổi: “Lúc ấy tôi không biết cậu dễ gạt như vậy.”

Hai người tuy nói chuyện với nhau, nhưng động tác trên tay dưới thân đều không ngừng, Bì Dập An vừa bị làm, vừa nghe hai người bọn họ thảo luận chuyện như thế, giọng nói đứt quãng mắng: “Em sẽ kẹp chết... hai người các anh...”

Cố Duyên nghe vậy cố tình làm nhanh hơn, giọng nói mất tiếng, cười vô cùng sung sướng, “Đừng mà cục cưng, kẹp anh là được, anh tình nguyện để em kẹp...”

Giản Chiếu Nam cũng cười, sờ sờ tóc Bì Dập An rồi liền rời khỏi giường, nhường chiến trường lại cho Cố Duyên.

Hắn chậm rãi rửa mặt sạch sẽ rồi ra ngoài mua thức ăn sáng, cho Cố Duyên đủ thời gian, nhưng cho dù là vậy, vẫn chưa thấy hai người kia ra khỏi phòng tắm, hắn không thể nhịn được nữa lại đẩy cửa đi vào lần nữa, hai người kia đang tắm, chỉ là dù tắm rửa, Cố Duyên cũng không nhịn được lại làm thêm một lần.

Đang đến lúc mấu chốt, cửa phòng tắm lại bị Giản Chiếu Nam đẩy ra, hắn cũng không ngại ngùng đóng cửa tránh đi, ngược lại rất có hứng thú tựa vào khung cửa, cứ như vậy nhìn Bì Dập An bị Cố Duyên đè trên bồn rửa tay đang muốn chết đi.

Cố Duyên nổi lên ý xấu, cố ý trong lúc như vậy giảm tốc, chậm rãi thọc vào rút ra, hỏi Bì Dập An: “ Cục cưng, anh với anh Giản, ai lợi hại hơn, ai cắm em sướng hơn?”

Giản Chiếu Nam cũng không ngăn cản, trên mặt cũng tỏ thái độ vô cùng hứng thú đối với câu trả lời này, lại châm thêm một mồi lửa: “Cục cưng, suy nghĩ kỹ nhé, đến tột cùng ai mới là người có thời gian ở bên cạnh em nhiều hơn?”

Bì Dập An sắp đến cao trào, làm sao có thể chịu nổi tra tấn như vậy, hơn nữa loại vấn đề này phải trả lời ra sao chứ? Hai người bọn họ lên giường đều có phong cách khác nhau, đều mang đến cho cô cao trào mãnh liệt khác nhau, đều có sở trường riêng của mình.

“Đều lợi hại... A... Cố Duyên anh nhanh lên đi... khó chịu quá... A...”

Cố Duyên chậm rãi chuyển động, một tay bóp chặt bộ ngực nhảy nhót của cô, “Không được, không nói rõ ràng anh sẽ không cho em.”

Thấy Bì Dập An bị ép buộc đến hốc mắt đỏ lên, hai người đàn ông vẫn cố tình giằng co trêu chọc, không có cách nào khác, Bì Dập An cố ý dùng xoắn chặt hạ thân, từng chút từng chút xiết lấy dương v*t Cố Duyên.

“A... mẹ kiếp...” Cố Duyên đột nhiên không kịp phòng ngừa, vốn dĩ cũng sắp nhịn không được, thiếu chút nữa là bị cô kẹp bắn ra, liền tát nhẹ lên mông Bì Dập An, nhanh chóng mạnh mẽ kích thích.

Giản Chiếu Nam cũng không phải nhất định phải có đáp án, bất quá chỉ là hùa theo Cố Duyên trêu cô một chút, thấy động tác và thần thái Cố Duyên như vậy cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng mềm lòng, thúc giục một câu rồi liền đóng cửa.

Hai mươi phút sau, hai người kia rốt cuộc cũng quần áo chỉnh tề ra đến phòng khách.

So với Bì Dập An uể oải không có tinh thần, hai người đàn ông phấn chấn hơn nhiều, thậm chí còn nói chuyện cổ phiếu gần đây đang đi theo chiều hướng nào, đề tài vòng đi vòng lại, không biết tại sao lại nói đến chuyện kết hôn và sinh con.

Bì Dập An vừa nhấc mắt, đã phát hiện ra hai người kia đang ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, ý gì thì không cần nói cũng biết.

“Đừng nhìn em.” Bì Dập An mở miệng một cách hết sức nhẹ nhàng, “Em đã nói với hai người các anh ngay từ đầu, em là loại người theo chủ nghĩa không kết hôn, nếu hai người muốn thì hai người cứ tự ra nước ngoài đăng ký, em không có ý kiến gì.”

Giản Chiếu Nam bất đắc dĩ: “Đừng nói bậy bạ.”

Cố Duyên nhích người về phía Bì Dập An, hai mắt chớp chớp nhìn cô, uất ức nói: “Không kết hôn, vậy sinh một em bé có được không?”

Bì Dập An: “Cố Duyên anh bao nhiêu tuổi vậy, Giản Chiếu Nam còn không vội anh gấp cái gì?”

“Anh Giản anh không vội sao?” Cố Duyên quay mặt sang hỏi Giản Chiếu Nam.

Giản Chiếu Nam nhìn hai người đối diện, một người trong ánh mắt tất cả đều là uy hiếp, một người khác trên mặt tràn ngập mấy chữ “mau hùa theo tôi”.

Việc này hắn phải nói thế nào đây?

Em bé đương nhiên là hắn rất muốn, nhưng dựa theo thái độ của Bì Dập An bây giờ thì hắn và Cố Duyên khó mà nài nỉ. Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, mà liên quan đến đại sự cả đời, ba người bọn họ là dù sao cũng là tình huống đặc biệt. Nhưng Giản Chiếu Nam còn chưa kịp tìm được từ ngữ thích hợp thì điện thoại của Bì Dập An đã reo lên.

Là điện thoại của Thập Nhị, giọng nói cô ấy hết sức trầm thấp, có vẻ hơi lạ, Bì Dập An quá hiểu cô ấy, mở miệng đã hỏi xảy ra chuyện gì.

Thập Nhị nói: “Ra uống rượu với tớ đi.”

Trong khi lúc đó là 9 giờ sáng, Bì Dập An nhìn Cố Duyên ánh mắt khó hiểu, lập tức đồng ý.

Khỏi phải nói sau khi Cố Duyên biết Bì Dập An phải đi, sắc mặt đau khổ đến gần như cúi gầm xuống đất, tức giận quay lưng về phía Bì Dập An. Ý tứ vô cùng rõ ràng, rằng không muốn cô đi và chỉ muốn được dỗ dành.

Bì Dập An ôm lấy eo Cố Duyên từ sau lưng, dường như nũng nịu nhẹ nhàng gọi, “Cố Duyên, Duyên baby?”

“Đừng gọi anh nữa.” Cố Duyên giọng nói rầu rĩ.

Bì Dập An lại lẻn ra phía trước, nhón mũi chân hôn hắn, lòng bàn tay dán lên mặt Cố Duyên, bóp miệng hắn há thành hình chữ O, “Duyên baby chúng ta là ngoan nhất, chị An thương em nhất!”

Cố Duyên uất ức cực kỳ: “Em thương nhất chính là Thời Nhĩ, không phải anh.”

“Ngoan đi, Thập Nhị cô ấy thật sự có chuyện, em không thể để mặc cô ấy không lo, đúng không?”

“Vậy em liền mặc kệ anh không lo hả?”

Bì Dập An nghẹn lời, ho khan một tiếng, giả vờ nghiêm túc nói: “Cố Duyên, anh nói như vậy thì em sẽ không thương anh nữa.”

Cố Duyên vẻ mặt tổn thương: “Em còn uy hiếp anh!”

Bì Dập An thật sự không có cách nào, nhìn về phía Giản Chiếu Nam, muốn cầu cứu hắn, Giản Chiếu Nam cho cô một ánh mắt bất lực, nếu hắn là Cố Duyên, có lẽ cũng sẽ ầm ĩ lên.

Không ai giúp cô, Bì Dập An chỉ có thể tự mình nghĩ cách, ôm lấy Cố Duyên nhỏ giọng dỗ dành: “Sao lại như vậy được, em yêu anh nhất, thật mà.”

Cố Duyên nghe được câu mình muốn nghe, hếch mũi, lên mặt, “Em nói gì cơ, nói nhỏ quá anh không nghe được.”

Bì Dập An cắn răng một cái: “Em yêu anh, em yêu anh nhất!”

Duyên baby bấy giờ mới chịu thả người. Thập Nhị quả thật đã xảy ra chuyện.

Lúc Bì Dập An có mặt ở quán bar mà hai người thường đến, thì cô ấy đã uống được nửa bình rượu vang đỏ, hai má đỏ bừng, ánh mắt ngây dại, thấy Bì Dập An tới cố gắng nhoẻn miệng cười.

“Đừng uống nữa.” Bì Dập An giật lấy ly rượu trong tay cô ấy, hỏi: “Cái thùng rác của cậu đến rồi đây, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cậu vất hết vào đi, tớ chứa hết cho.”

Thập Nhị nước mắt đột nhiên rơi xuống, hai tay ôm mặt, nước mắt tràn ra từ khe hở ngón tay, thân mình vì khóc mà trở nên run rẩy.

Bì Dập An ngồi bên cạnh, ôm vai cô ấy, im lặng chia sẻ, chờ cô ấy khóc xong.

Đôi khi, có thể khóc ra, ngược lại cũng là chuyện tốt.

Sau một lúc lâu, Thập Nhị chậm rãi bình tĩnh lại, giọng nói nghẹn ngào khàn khàn, “Bì Bì, tớ muốn rời khỏi Nam Thành...”

Hai cô gái cứ ngồi như thế cho đến lúc mặt trời khuất dần ở phía tây, lá trên cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ cũng đã bị nhuộm thành vàng cam, khi ánh nắng chiều mỏng manh soi xuống, đám lá rụng đầy trên đất hiện ra những bóng cây loang lổ, người qua kẻ lại trên đường, dẫm lên đám lá rụng khô giòn, khiến chúng kêu vang mấy âm điệu vụn vỡ, càng làm cho khung cảnh cuối mùa thu có vẻ đặc biệt hoang vắng.

Nhưng cho dù có buồn đến mấy thì cũng không bằng sự tuyệt vọng của Thời Nhĩ.

Cảm xúc của Bì Dập An lúc đầu kinh ngạc phẫn nộ sau chuyển thành bình tĩnh khắc chế, “Thời Nhĩ, cậu muốn làm gì, tớ đều sẽ ở bên cậu.”

Thập Nhị trên mặt hết sức mờ mịt, cô nói: “Tớ không biết...”

Đúng lúc đó thì màn hình tivi đang phát sóng trực tiếp buổi lễ trao giải mà Cố Duyên đang tham dự, hắn mặc một bộ vest trang nhã, ngồi ở hàng ghế đầu hai bên đều là các ngôi sao nổi tiếng.

Đúng lúc máy quay quét đến gương mặt hắn, hắn vô cùng tự nhiên hào phóng quay về phía màn hình cười một nụ cười nhẹ nhàng, ánh đèn trong khán phòng rất sáng, chiếu vào trong mắt hắn rực rỡ lung linh, vô cùng động lòng người.

Thập Nhị đột nhiên hỏi: “Bì Bì, nếu Cố Duyên lừa dối cậu, cậu sẽ làm gì?”

Trên màn hình, sau khi MC giới thiệu xong, Cố Duyên chầm chậm đi lên sân khấu, ánh đèn trong toàn khán phòng đều di động theo bước chân hắn.

Nhận giải xong, nữ MC theo lệ hỏi hắn: “Cố Duyên, tôi muốn thay mặt cho các khán giả nữ, hỏi anh một vấn đề mà các cô ấy đều rất muốn biết.”

“Xin cô cứ tự nhiên.”

“Anh thích mẫu phụ nữ như thế nào?”

Dựa theo các đáp án tiêu chuẩn thông thường của các nam minh tinh thì Cố Duyên hẳn phải nên nói chính là dịu dàng, lương thiện và phải chờ xem duyên phận thế nào...

Nhưng hắn không có trả lời dựa vào tiêu chuẩn thông thường.

Đầu tiên hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mỉm cười tràn ngập ôn hòa và mềm mại, tay nắm chặt microphone, nhìn thẳng vào màn hình trực tiếp với vô số người đang xem phát sóng nói một cách vô cùng kiên quyết: “Năm 19 tuổi, tôi đã gặp được một người. Cô ấy đi nhầm phòng học rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, lúc ấy tôi chỉ cho rằng đó là một lần gặp mặt tình cờ, nhưng không ngờ lại là người được định sẵn trong số mệnh tương lai của tôi. ”

“Bởi vì tôi đã gặp người con gái tốt nhất đó, cho nên không có hình mẫu gì, trong quãng đời còn lại của tôi, cô ấy vĩnh viễn là nữ chính. ”

Bì Dập An giật mình đến cả người cứng đờ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cô nhìn Thời Nhĩ, khe khẽ trả lời câu hỏi của cô ấy: “Tớ không biết...”

Nếu Cố Duyên, một Cố Duyên tốt đẹp như vậy lại lừa dối cô... Vậy thì cô... không còn có thể làm gì nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.