Tai của Bì Dập An có vẻ như thật sự đã xảy ra vấn đề, tuy rằng không ù tai, nhưng bắt đầu đau đớn từng cơn, sợ có bệnh nguy hiểm, Thập Nhị khuyên cô nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra.
Bệnh viện vào thời điểm này làm gì còn chỗ xếp hàng bốc số nữa, cô đành lên mạng tìm một phòng khám tư nhân có đánh giá cao từ người dùng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ, sau khi đăng ký qua hệ thống Wechat với bộ phận khách hàng với số thứ tự dài dằng dặc, cô nhân viên tiếp khách còn nói cô vô cùng may mắn, hôm nay số bệnh nhân của bác sĩ Giản còn trống một chỗ
May mắn? Bì Dập An không biết nói gì, cô nếu thật sự may mắn thì sẽ không phải đến cái phòng khám tư nhân này.
Thập Nhị muốn đi cùng, nhưng Bì Dập An vẫy vẫy tay nói: “Không cần đâu, bao nhiêu người bệnh thì phải có bấy nhiêu người đi khám chung sao, cậu chỉ nên ở nhà thêu hoa của cậu đi.”
Phòng khám đó và chỗ Bì Dập An không cùng ở một khu, đường đi đến đó vô cùng kẹt xe, lúc cô lái xe đến nơi thì đã mất hơn một tiếng đồng hồ.
Trước cửa có đề bảng: 《 Phòng khám tư nhân Giản Chiếu Nam 》.
Tuy là phòng khám tư nhân, nhưng chiếm diện tích hình như cũng không nhỏ, lúc Bì Dập An đi vào sảnh chờ, cố ý quan sát một chút, ở đây không gian rộng lớn thoáng và đầy ánh sáng, so với các phòng khám tư nhân khác quả thật cao hơn một bậc.
“Chào cô, tôi khách có hẹn qua WeChat một giờ trước.” Bì Dập An nói với cô gái trẻ bên trong quầy tiếp tân.
Cô gái thấy cô ánh mắt sáng lên, vội vàng hỏi: “Xin hỏi cô là Bì tiểu thư đúng không?”
Tuy rằng Bì Dập An là không muốn thừa nhận cái danh hiệu tiểu thư này, nhưng dù thế nào cũng đành đồng ý, cô gật gật đầu, nói phải.
Cô tiếp tân thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cuối cùng cô cũng đến rồi, bác sĩ Giản chờ cô đã nửa ngày, chúng tôi cũng đã gọi cô vài cuộc điện thoại.”
Bì Dập An móc di động ra, quả thật có vài cuộc gọi nhỡ, nhưng cô đã chuyển chế độ yên tĩnh “Thật ngại quá, di động của tôi tắt tiếng, đường lại kẹt xe cho nên tôi đến trễ.”
Cô nhân viên tiếp tân cười ôn hòa, nói: “Không sao, cô đi về phía trước, rẽ bên phải, cánh cửa thứ hai là được.”
Sau khi nói xong, cô nhân viên liền cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, nói với người ở đầu dây bên kia: “Bác sĩ Giản, Bì tiểu thư đã đến.”
Bì tiểu thư, Bì Dập An bước đi nhưng chút nữa thì không đưa chân tới được.
Cô gõ gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói cực kỳ ôn nhu: “Mời vào.”
Bì tiểu thư nghe thấy, đứng ngoài cửa thiếu chút nữa chân cũng mềm, trong một khắc này cuối cùng cô cũng đã hiểu được căn bệnh yêu thích âm thanh của Thập Nhị là như thế nào rồi.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một màu trắng tinh, cả căn phòng vô cùng sạch sẽ sáng ngời, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rọi xuống trên nền gạch, yên tĩnh, bình an, chỉ có làn gió từ máy điều hòa thổi đến bức màn màu lam nhạt, giống như có thể nhấc lên một mảnh gợn sóng.
Nhưng tất cả những điều này đều không ôn hòa bằng nam nhân mặc áo khoác blouse trắng kia, mái tóc chải hết lên trên, lộ ra vầng trán hoàn mỹ, tuy đeo khẩu trang chuyên dụng, nhưng cặp mắt kia lại trong sáng dị thường, liếc mắt một cái, Bì Dập An quả thực cảm thấy gió xuân đang quất thẳng vào mặt.
Ôi mẹ ơi, con thích người này!
“Xin chào, tôi là Bì Dập An.” Bì Dập An hiếm khi thu hồi bộ dạng ngạo mạn, thành thành thật thật giả dạng ‘ gái nhà lành ’.
Lại là Bì tiểu thư, Bì Dập An cảm thấy gương mặt tươi cười của mình cũng sắp cứng lại rồi, sau khi ngồi xuống, cô cười nói: “Bác sĩ Giản gọi tôi Bì Dập An là được rồi.”
Giản Chiếu Nam gật gật đầu, không muốn nói thêm về vấn đề xưng hô rối rắm. Hắn vừa hỏi chuyện vừa ghi lại bệnh án.
“Tai bắt đầu đau từ khi nào, cô có đi đến những nơi như là câu lạc bộ bơi lội không?” phương thức hỏi chuyện của anh cũng không khác gì các bác sĩ khác, chỉ là thanh âm kia, quá mức dịu dàng, rõ ràng không hề nói gì gọi là âu yếm nhưng cũng khiến người ta trong lòng xốn xang, ngứa ngáy.
Bì Dập An: “Bốn ngày trước có đến câu lạc bộ bơi lội, tối hôm đó thì có chút ù tai, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, hai ngày nay thì bắt đầu
vô cùng đau đớn nên tôi mới chú ý.”
Giản Chiếu Nam gật gật đầu, nói: “Có thể là nhiễm trùng.”
Nói xong, hắn mang găng tay y khoa, cầm một cái dụng cụ chiếu sáng đứng lên, nói: “Tôi kiểm tra một chút.”
Bì Dập An trên mặt không có gì, nhưng trong lòng vui sướng nở hoa, sớm biết còn có loại chuyện tốt này thì cô khẳng định đã sớm phi thân đến đây!
Giản Chiếu Nam hơi cúi thấp thân người, lúc hắn kề sát vào, Bì Dập An thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa trên người hắn.
Là ‘ Creed Silver mountain ’, loại nước hoa nam mà cô rất thích.
Giản Chiếu Nam một bàn tay nhẹ nhàng đỡ vành tai Bì Dập An, tay kia dùng kính chuyên dụng quan sát tai trong Bì Dập An, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn: “Đúng là đã bị nhiễm trùng, có thể là trong lúc cô đi bơi nút bịt tai đã bị hỏng hoặc do bịt không kín, bây giờ trên thị trường các nút bịt tai đều có hình thù sinh động, tuy rằng đẹp nhưng không có tính năng chống thấm nước tốt. Cũng may tình trạng không đến mức nghiêm trọng, tôi sẽ kê cho cô một chút thuốc hạ sốt, mấy ngày này ăn uống nên chú ý một chút, không nên ăn cay.”
Chỉ trong một phút đồng hồ, Giản Chiếu Nam nhanh chóng rút tay về.
Bì Dập An vẫn còn đắm chìm trong hơi thở ôn nhu của hắn, ngơ ngẩn nói: “Chỉ vậy là xong rồi sao?” Bộ dạng ngốc nghếch ngây dại ra.
Điều này làm cho Giản Chiếu Nam thấy thú vị, hắn đã ngồi trở lại vị trí của mình, cười khẽ một tiếng, mở miệng khỏi nói là dễ nghe đến mức
nào “Đúng vậy, tình trạng bệnh tốt mà cô không vui sao?”
Bì Dập An cũng cười, khuôn mặt của cô, nếu không tỏ vẻ gì thì có chút xinh đẹp lạnh lùng, khó tiếp cận, nhưng khi cười rõ lên vẻ mặt vô cùng trong sáng đáng yêu, không ít người đã từng nói qua với cô, lúc cô cười lên đã đẹp lại càng đẹp.
“Không phải, cảm ơn bác sĩ Giản, chỉ là tôi còn có chút không yên tâm, nếu có gì bất ổn thì có thể tìm anh không? Hay là, có thể thêm bạn WeChat không?”
Giản Chiếu Nam có lẽ đã từng xử lý nhiều trường hợp như vậy, hết sức khách sáo nói: “Chỉ cần hẹn trước với phòng khám là được, có thể liên lạc bằng số WeChat của bộ phận khách hàng, thứ ba hàng tuần tôi sẽ tiếp nhận trả lời câu hỏi.”
Thứ ba thì chính là ngày mai rồi?
Đây là loại đàn ông ngoài lạnh trong nóng, Bì Dập An nghĩ thầm, đối phó loại đàn ông này không thể quá vội vàng, lúc nào nên tiến tới lúc nào nên lùi phải có sự tính toán, ra vẻ vừa mời gọi vừa cự tuyệt mới mong chiếm được.
Lúc lái xe đến cửa tiểu khu, cô bán bánh gạo nếp ngó sen vừa dọn hàng, bánh gạo nếp màu đỏ tươi được đặt trong cái xe thủy tinh 3 bánh còn đang bốc khói, Thập Nhị đặc biệt thích ăn cái này, Bì Dập An liền mua hai xâu.
Sau đó cô nghĩ ngợi một chút rồi lái xe qua phía cửa Nam, bên đó có một cửa hàng bán vịt hoa quế, cô cùng Thập Nhị hôm nay ăn hai món này là được.
Vừa mới vào cửa, Bì Dập An đã bị Thập Nhị ôm lấy, con nhóc này hưng phấn thét chói tai, cả thân mình đều treo lủng lẳng trên người Bì Dập An.
Bì Dập An tay trái cầm bánh gạo nếp ngó sen, tay phải cầm vịt hoa quế, ở giữa còn treo Thập Nhị, chút nữa thì cả người cả vịt đều cắm mặt xuống đất.
“Bì Bì! A Bì! Tớ được Thiên Lý Cập trả lời! A a a tớ không ngờ hắn còn hát bài tớ yêu cầu nữa!” Thập Nhị hưng phấn như một người lần đầu tiên thấy tuyết rơi phương nam, căn bản là khống chế không được bản thân.
Nếu là ngày thường, Bì Dập An khẳng định sẽ phản đối quan điểm của Thập Nhị một trận, chỉ là hôm nay cô vừa gặp Giản Chiếu Nam, nghe được giọng nói như vậy cũng ít nhiều có thể lý giải được sự điên cuồng của Thập Nhị.
Kéo người đeo trên người mình xuống, Bì Dập An mang bánh gạo nếp ngó sen đưa cho cô ấy, đẩy Thập Nhị vào phòng bếp: “Cậu cắt bánh ngó sen, tớ chặt vịt.”
Lúc hai người phân công hợp tác, Bì Dập An kể chuyện hôm nay gặp Giản Chiếu Nam cho Thập Nhị nghe.
Thập Nhị vẻ mặt đáng tiếc nói: “Sớm biết vậy tớ đã cùng đi với cậu, vị bác sĩ kia giọng nói có thật là quyến rũ đến vậy không? So Thiên Lí Cập còn hơn à?”
Bì Dập An đã nghe Thiên Lí Cập hát một lần, còn là bị Thập Nhị ép nghe, anh ta giọng quả thật rất hay, chỉ là từ ca hát đến đam mê lật xe, fans của hắn còn mù quáng bảo là “Nghịch ngợm đáng yêu”.
“Không phải cùng một phong cách, bác sĩ Giản có giọng nói không trầm thấp như vậy thấp, hắn ôn nhu dịu dàng hơn chút.”
“Bề ngoài thế nào?”
Bì Dập An khựng lại, “... hắn đeo khẩu trang, tớ không nhìn thấy.”
Thập Nhị mới vừa cắt xong vài miếng ngó sen, trên cơ bản toàn nhét vào miệng, quai hàm căng ra như một con sóc con, tròn vo, “Diện mạo không quan trọng! Thanh âm dễ nghe là được, tắt đèn cũng đều như nhau!”
Đây là tiếng lòng của một con bệnh cuồng âm thanh cho hay.
“Ngày mai là thứ ba, cậu đúng lúc có thể tham gia đặt câu hỏi cho hắn qua WeChat.” Thập Nhị ra chủ ý.
Bì Dập An lộ ra một nụ cười quyến rũ, giơ ngón trỏ lắc lắc, cao thâm khó đoán nói: “Không không không, còn non lắm, chuyện này cậu không hiểu đâu, phương thức mà anh nói với tớ để liên lạc tớ sẽ không bao giờ dùng, tớ không cần. Nóng vội ăn không được đậu hủ nóng, đây là chiêu đắc nhân tâm từ xưa đấy.”