Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 18: Giằng co



Thập Nhị mấy ngày nay vẫn luôn không ổn, từ sau khi gặp qua người mẹ kế kia thì vẫn cứ thất thần, Bì Dập An tan tầm về nhà, luôn thấy cô ấy không hề nhúc nhích nằm trên sô pha, đã một tuần không ra khỏi cửa.

Cứ tiếp tục như vậy quả thật không phải là biện pháp tốt, Bì Dập An nhân lúc công việc hôm nay không quá bận rộn, liền gọi cô ấy rời khỏi nhà ra ngoài ăn cơm trưa.

Quãng trường Lệ Chi ở cách đài truyền hình không xa, vừa mới khai trương một cửa hàng pizza, Á Nam đã từng ăn qua một lần, nói cũng không tệ lắm, còn tặng cho Bì Dập An một cái thẻ ưu đãi.

Cho nên hôm nay bọn họ hẹn nhau ở đây.

Món chủ đạo của cửa hàng này chính là pizza sầu riêng, nhưng Thập Nhị rất không thích sầu riêng, Bì Dập An thì sao cũng được, vì thế hai người liền gọi pizza hải sản thập cẩm, salad tôm và oliu, bánh mousse chocolate và nước ép xoài.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nói cho tớ biết có được không?” Bì Dập An vừa ăn luôn con tôm cuối cùng vừa hỏi Thập Nhị.

Thập Nhị ánh mắt lập loè, dùng cái nĩa chọc chọc vào quả ô liu, biến nó thành nhỏ vụn, một đống xanh mét trong rất khó coi.

Cô lẩm bẩm lầm bầm nói: “Tớ quả thật không biết nói sao với cậu.”

Dựa vào cái tính ruột để ngoài da của Thập Nhị kia, hiếm khi thấy cô ấy có chuyện không nói được nên lời, Bì Dập An cũng không muốn ép cô ấy, thấy cô ấy khó xử như vậy thì cũng nỗ lực đổi đề tài.

Đang lúc hai người trò chuyện cuối tuần này muốn đến Tô Châu du lịch một thời gian ngắn, thì một giọng nam trầm đột nhiên gọi tên Thập Nhị.

Bì Dập An thấy sắc mặt của Thập Nhị nhanh chóng biến đổi, lúc thì đỏ lúc thì trắng, thật là không ổn.

Cô quay đầu nhìn lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi, bề ngoài vô cùng xuất sắc, tuy chỉ một mí nhưng đôi mắt không nhỏ, liếc mắt một cái nhìn lại, chính là một màn rực rỡ lung linh, trông rất đẹp mắt, môi là chữ M điển hình, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai màu vàng, còn đeo một sợi dây lưng rất dài, toàn thân toát ra phong cách Hiphop, bề ngoài tuy rất chăm chút nhưng lại không làm người ta chán ghét, chân mang một đôi giày thể thao kinh điển màu trắng, toàn thân tỏa ra một hơi thở thanh xuân rực rỡ, người nhìn vào đã thấy vô cùng giống với các ngôi sao nam đang nổi tiếng.

Bì Dập An cảm thấy quen mắt, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra được đã gặp ở đâu.

Cô nhìn về phía Thập Nhị ra dấu, Thập Nhị lúc này dường như mới phản ứng lại được, chào người đàn ông xong lại giới thiệu hai người với nhau.

“Đây là con trai của Dì Trương của tớ Chiêu Sác Cập, đây là bạn của em Bì Dập An.”

Bì Dập An cân nhắc mấy giây mới nhớ ra dì Trương kia chính là người vợ kế mà ba Thập Nhị vừa mới cưới vào cửa, còn Chiêu Sác Cập này chính là con riêng mà bà ấy mang theo.

Con trai trưởng thành như thế này, mẹ hắn tám phần là cũng không kém, khó trách có thể làm cho chú ấy mê mẩn như vậy.

Chiêu Sác Cập bộ dạng vô cùng hoạt bát, chủ động chào hỏi bắt tay Bì Dập An, giao tiếp sự rất thành thạo, hơn nữa còn không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Thập Nhị, không có vẻ gì là người ngoài.

Ngược lại Thập khó xử đến mức sắc mặt cũng đỏ lên

Trạng thái của hai người này quả thật là rất kỳ lạ, Bì Dập An không thể không nghĩ nhiều, nhưng thấy đã đến giờ phải quay về làm việc cô cũng có thể chôn nghi vấn này vào trong lòng, nói lời tạm biệt với bọn họ.

Lúc ra khỏi cửa hàng Pizza, Bì Dập An theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Chiêu Sác Cập ngồi càng gần Thập Nhị hơn một chút, hai người có vẻ rất thân mật.

Ở cửa đài truyền hình, Lạc Nhất đang đứng lặng yên như một bức tượng đá.

Hắn mấy hôm nay tới rất nhiều lần, khiến cho bọn Tiểu A cũng trêu chọc cô rằng đi làm còn mang theo một thằng nhóc như cái đuôi, không dứt ra được, không cần nói thì cũng biết là mất mặt đến mức nào.

Nhìn thấy Bì Dập An về, Lạc Nhất lập tức chạy lên, đi theo sau lưng cô, sắc mặt nghiêm trọng, “Chị ơi, chúng ta nói chuyện một chút được không. Đừng làm lơ tôi như vậy.”

Bì Dập An dừng bước, cười như không cười quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Nói chuyện gì?”

Lạc Nhất nói: “Từ sau khi chị đi công tác về liền không để ý đến tôi nữa. Tôi muốn biết là vì chuyện gì?”

“Được rồi.” Bì Dập An nhìn đồng hồ, cũng mặc kệ Lạc Nhất có thời gian hay không, liền nói: “Hôm nay buổi tối khi tôi làm việc xong, sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu.”

......

Địa điểm hẹn gặp buổi tối là ở một quán bar mà Bì Dập An thường đến, ca sĩ ngồi trong một góc vừa hát vừa đàn guitar, dưới ánh đèn mờ nhạt không gian càng có vẻ dịu dàng.

Bì Dập An gọi một ly Mojito, cả người đều nằm dài trên sofa mềm mại, Lạc Nhất ngồi đối diện cô mạnh mẽ rót một ly bia, còn chưa nói lời nào đã bị Bì Dập An ngăn lại.

“Chờ một chút. Tôi có một người bạn cũng sắp đến đây.” Cô nói.

Lạc Nhất nhíu mày, nỗ lực sử dụng hết sức để bình tĩnh lại nhưng khi thời gian từng chút một trôi qua, Bì Dập An phần cuối đầu bấm điện thoại thì sự bất an trong lòng hắn càng lúc càng dâng cao.

Cho đến khi nhìn thấy Giản Chiếu Nam ngừng xe ở bên ngoài quán bar, Lạc Nhất sợ tới mức gần như nhảy dựng lên, đôi mắt khẩn trương không ngừng chớp, ấp úng nói với Bì Dập An: “Tôi... tôi có chút việc bận, nếu có thể tôi muốn đi trước...”

Bì Dập An liếc mắt một cái nhìn xuyên qua cửa kính bên ngoài quán bar, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không, hơi ngẩng đầu, trong mắt đều là châm biếm, “Cậu gấp gì chứ? Cũng đã đến đây rồi, không phải là muốn nói chuyện rõ ràng với tôi sao? Bây giờ chúng ta nói cho rõ ràng đây.”

Giản Chiếu Nam nhận được tin nhắn của Bì Dập An, vui sướng là không thể nghi ngờ. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hẹn hắn, vì thế hắn còn cố

ý ăn mặc đẹp hơn một chút.

Vừa vào cửa, đã thấy Bì Dập An ngồi giữa lưng trên sofa vẫy tay cười với mình, nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Giản Chiếu Nam che dấu kích động, đi bộ về hướng bên đó những ngày thấy đối diện với Bì Dập An là một người mà hắn không làm cách nào có thể tưởng tượng được.

“Lạc Nhất?” Giản Chiếu Nam mày nhăn thật sâu, hắn còn chưa nghĩ ra được hai người này vì sao lại ở chung với nhau, cho nên chỉ hỏi: “Không phải giờ này em đang đi học sao?”

Lạc Nhất nhìn thoáng qua Bì Dập An hoàn toàn không có biểu hiện bất ngờ gì, thì mọi sự nghi hoặc trong lòng đều đã được hóa giải, cô ấy vì sao lại lúc nóng lúc lạnh với hắn, vì sao lại đột nhiên đồng ý buổi hẹn hôm nay, là bởi vì cô đã sớm biết được những động tác nhỏ của hắn, biết mối quan hệ giữa hắn và Giản Chiếu Nam.

Từ đầu đến cuối, cô ấy vẫn luôn chờ xem hắn bị chê cười.

“Anh...” Lạc Nhất giọng nói vô cùng yếu ớt, hữu khí vô lực, còn mang theo một chút tuyệt vọng.

Giản Chiếu Nam đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Vì sao em lại ở đây?”

Bì Dập An lười biếng ngồi trên sô pha nhìn hai anh em đang tính sổ nhau, giống như đang xem một tuần kịch, chỉ kém là chưa cắn hạt dưa, thái độ của nhàn nhã giống như mọi việc không hề liên quan gì đến mình.

Lạc Nhất phát hiện bản thân mình không nói được nên lời, chuyện phát triển đến mức này kỳ thật cũng không kém những gì mà hắn nghĩ là bao, chọn một thời điểm thích hợp, cho anh trai hắn biết mối quan hệ giữa hắn và Bì Dập An, xem phản ứng của anh ấy rốt cuộc là sao.

Hắn vốn nghĩ sẽ rất thú vị, nhưng khi thực sự đến thời khắc này, thì một chữ hắn cũng không nói được.

Hắn có chút sợ hãi nhận ra sự thất vọng thậm chí là phẫn nộ trong mắt anh trai mình.

“Được rồi, còn đứng đó làm gì, ngồi đi.” Bì Dập An cuối cùng cũng đánh vỡ bầu không khí cứng đờ, kéo Giản Chiếu Nam ngồi xuống bên cạnh mình.

Giản Chiếu Nam đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, hắn nghĩ, hôm nay người hẹn hắn là Bì Dập An, hắn nên hỏi cô.

“... Bì Dập An.” Hắn hiện tại đầu óc hoang mang, đương nhiên muốn hỏi rõ ràng, “Sao em lại ở chung với Lạc Nhất vậy?”

Bì Dập An biết rõ cố hỏi: “Hai người có quan hệ gì?”

Giản Chiếu Nam thành thật trả lời: “Nó là em trai của anh.”

“Em ruột à? Sao lại không phải là cùng một họ?” Bì Dập An hỏi như thẩm vấn phạm nhân.

Giản Chiếu Nam có chút khó xử tới, hiển nhiên không muốn nhiều lời, hỏi ngược lại: “Hai người... là quan hệ gì?”

Bì Dập An cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn về chuyện nhà người khác, bỏ đi, nếu Giản Chiếu Nam hỏi, cô cũng không có lý do không đáp, vì thế uống luôn hớp rượu cuối cùng cô nói: “Tôi và anh có quan hệ gì, thì tôi và Lạc Nhất cũng là quan hệ đó, anh đã hiểu chưa?”

Lạc Nhất cúi đầu thật thấp, môi mím thành một đường thẳng, hai tay nắm thành quyền, khẩn trương đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Giản Chiếu Nam sửng sốt hồi lâu, sắc mặt càng ngày càng kém, dần dần trở nên trắng bệch, hắn gian nan chậm chạp quay đầu nhìn về phía Lạc Nhất, giọng điệu lạnh băng như trời đông giá rét: “Lạc Nhất!”

Lạc Nhất bị tiếng gọi của anh trai làm cho run lên, từ trong bản chất có chút sợ người anh trai này, chỉ là mấy năm nay bị chiều hư, cho rằng răng nanh của mình dài ra một chút thì có thể so bì với trưởng huynh.

“Anh...” Lạc Nhất run run rẩy rẩy lên tiếng.

Tốc độ này của bọn họ không biết đến khi nào mới có thể nói được rõ ràng, Bì Dập An lại nhìn thời gian, cô còn phải vội vã về nhà hỏi cho rõ ràng chuyện của Thập Nhị, cho nên không muốn dây dưa với bọn họ nữa.

“Có thể nghe tôi nói một câu không?” Bì Dập An cắt ngang. Giản Chiếu Nam sắc mặt cực kém thốt ra mấy chữ: “Em nói đi.”

Hắn trước mặt Bì Dập An luôn luôn ôn hòa dịu dàng, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt cũng khách khách khí khí, bất chợt thấy bộ dạng hắn cố gắng đè nén ngọn lửa tức giận như thế, hóa ra cũng rất có lực uy hiếp.

Thằng nhóc Lạc Nhất đối diện kia đã sợ tới mức không dám nói lời nào.

Nhưng không có nghĩa là Bì Dập An cũng sợ, cô không cầu xin hắn cái gì, cũng không chờ mong gì ở hắn, cho nên không có gì phải sợ.

“Thật ra anh cũng không có gì phải tức giận.” Bì Dập An thậm chí còn trấn an dường như cười cười, nói: “Tôi và Lạc Nhất quen biết sớm hơn anh nhiều. Nếu nói đến thứ tự trước sau thì anh mới là người không có lý.”

“Nhưng mà...” Bì Dập An xoay chuyển vấn đề, nhìn Lạc Nhất, nói với hắn: “Lạc Nhất, cậu có biết cậu bị phát hiện lúc nào không?”

Lạc Nhất lắc đầu.

“Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hết thảy đều quá trùng hợp, lúc tôi gặp cậu ở bên ngoài phòng khám của bác sĩ Giản thì cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau đó có một buổi tối tôi và bác sĩ Giản cùng đến trường học đón cậu thì ngày hôm sau cậu đã đến đài truyền hình tìm tôi, đột nhiên nói muốn có quan hệ với tôi, lúc đó tôi đã hoài nghi cậu có ý đồ khác, chỉ là cảm thấy cậu cũng không thể làm được gì, cho nên mới chơi với cậu một chút. Cho đến mấy hôm trước khi tôi về nước, chắc là cậu không biết khi tôi đến chỗ của bác sĩ Giản trên ban công có phơi một cái áo ngoài của cậu.”

Bì Dập An lúc nói những lời này cuối cùng bình tĩnh giống như kể lại câu chuyện của người khác, cô tiếp tục: “Tôi nghĩ cũng không muốn trở mặt với cậu, rốt cuộc cậu có dụng ý gì mới muốn cùng tôi chơi trò chơi này, và thực ra cậu muốn làm gì thì tôi cũng không để tâm cho lắm, dù sao tôi cũng không tổn thất gì... chỉ là Lạc Nhất, cậu làm phiền tôi nhiều quá, cho nên tôi chỉ đành phải lôi mọi chuyện ra ngoài ánh sáng.”

Nói đến đây là hết, Bì Dập An cũng không muốn nói gì thêm nữa với Lạc Nhất, sắc mặt của Giản Chiếu Nam ở bên cạnh còn khó coi hơn so

với những gì cô tưởng tượng, Bì Dập An cũng lười suy đoán xem hiện tại hắn nghĩ gì.

Không khí trên bàn càng ngày càng áp lực, Bì Dập An không muốn tiếp tục ở lại nữa, cô đứng dậy, nói câu tạm biệt sau đó xoay người.

Lại bị một bàn tay túm lấy cổ tay, là Giản Chiếu Nam.

Hắn dùng sức lực rất lớn, ánh mắt nhìn Bì Dập An có sự phẫn nộ nghiêm trọng và bi thương vô hạn, hơi mở miệng gọi tên cô: “... Bì Dập An.”

Bì Dập An nhìn hắn từ trên xuống, không nói một lời. Hắn hỏi: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Bì Dập An kéo cổ tay mình ra nhưng căn bản là không được, dưới ánh mắt thâm trầm của Giản Chiếu Nam cô nói: “Anh làm đau cổ tay tôi.”

Hai bên giằng co mấy chục giây, rốt cuộc vẫn là Giản Chiếu Nam bại trận, hắn chậm rãi buông tay ra, cả người đều giống như phóng thích, “Sau khi anh làm rõ ràng mọi chuyện thì sẽ đến tìm em, được không?”

Bì Dập An nghĩ nghĩ, cuối cùng dưới khí thế nghiêm trọng đè nén áp lực của Giản Chiếu Nam, cô gật gật đầu, đem cục diện rối rắm để lại cho Giản Chiếu Nam rồi nghênh ngang bỏ đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.