Omega Thủy Tinh

Chương 25: Tôi sẽ bảo vệ em



"Không nghĩ rằng có ngày được ăn món ăn em dâu làm nha..." Bạch Xuyên cười cười ngồi bên cạnh cậu

"Lần này thôi, lần sau đừng nghĩ nữa" Bạch Vũ ngồi đối diện với cậu mặt đen như đít nồi, nhíu mày khó chịu

"Nếu là dì Chúc chắn chắn sẽ ngon hơn như thế này nhiều" Cậu đặt món ăn cuối xuống rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Xuyên

"Chắc phải kiếm một cô vợ nấu ăn giỏi giống như em dâu mới được. Sau đó sẽ là chuỗi ngày hạnh phúc vì được ăn cơm vợ nấu" Bạch Xuyên nhận bát cơm từ tay cậu, mắt nhìn chăm chăm vào mặt Bạch Vũ ghẹo gan anh triệt để

"Bác sĩ như anh thì làm gì có thời gian yêu đương, đừng nói đến lấy vợ nữa đi" Bạch Vũ giựt phăng bát cơm trên tay ông anh nuôi của mình, ghét bỏ ra mặt

"Đồ em trai tàn nhẫn. Sơ Mặc, đừng có yêu đương với tên tàn nhẫn này nữa, ăn xong anh dẫn em đi tia trai đẹp khác, đảm bảo ấm áp biết quan tâm hơn tên này nhiều" Bạch Xuyên khoác vai Bạch Vũ hớn hở nói với cậu

"Im lặng rồi ăn đi" Bạch Vũ gắp miếng đồ ăn bịt chặt cái miệng đang phun ra những câu dụ dỗ kia

"Anh... Đừng bắt nạt anh ấy.." Cậu vừa ăn vừa chứng kiến hai người đàn ông trưởng thành cãi nhau như trẻ con mà bật cười

"Nghe thấy chưa, đừng có bắt nạt anh trai cậu nữa" Bạch Xuyên nắm cổ Bạch Vũ mà nói

"Nè, đừng có đánh nhau..." Cậu lo lắng nhìn hai con người đang chuẩn bị động tay động chân

Tiếng chuông điện thoại của Bạch Vũ vang lên thành công khiến hai con người kia dừng lại



"Con nghe" Bạch Vũ nhấc điện thoại, thần sắc quay trở về như bình thường

"Nghe đây, mày đang ở với Sơ Mặc phải không? Ra chỗ khác nói chyện đi" Tiếng ông nội vang lên khiến Bạch Vũ thấy có chút nghiêm trọng, không nói lời nào ra cửa nói chuyện riêng

...

"Cô của tôi bị bắt sao?" Cậu mở to mắt nhìn anh đầy kinh ngạc, vẫn biết là bà ta không có gì tốt đẹp nhưng nếu bà ta bị bắt rồi, ai sẽ lo cho A Ly và A Nguyệt đây? Cậu không thể để hai đứa nhỏ cứ như vậy giống cậu, không có ai chăm sóc được

"Bình tĩnh một chút, tôi nghe ông bảo là cô của cậu vì đánh con gái mà bị bắt, tội hành hung omega" Anh kéo cậu ngồi xuống sofa cố gắng trấn an cậu

"Tôi không lo lắng cho bà ta, người tôi lo là A Ly và A Nguyệt. Nếu không có ai ở cùng với hai đứa nó rồi nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?" Mặc dù đã được anh trấn an nhưng cả cơ thể cậu vẫn là vì lo sợ mà không ngừng run rẩy

"Không sao đâu, hai đứa em cậu sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng quá" Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, nắm lấy bàn tay đang không ngừng bấu mạnh vào cánh tay nhỏ kia, bất ngờ vì bỗng dưng cậu lại có phản ứng mạnh mẽ đến vậy

"Không được, nơi đó... Nếu không tới đó... A Ly và A Nguyệt chắc chắn sẽ gặp phải những người đó... Những người đó rất đáng sợ... Họ từng công kích tôi... từng đánh tôi, coi tôi giống như súc vật... để mua vui cho chúng... Tôi... sợ" khuôn mặt trắng hồng bầu bĩnh ngày thường bây giờ tái xanh, đôi mắt vì sợ hãi mà trở nên vô hồn, đôi môi nhỏ cũng bị cắn trắng bệch, cả người run rẩy không ngừng, hai bàn tay nhỏ đã bấu chặt vào cánh tay tới nỗi rách da rướm máu nhưng vẫn không thể ngừng lại được

"Không, cậu sẽ không gặp phải những người đó đâu và hai đứa nó cũng vậy." Anh giữ chặt hai tay cậu không để cậu tự làm mình bị thương nữa, trái tim kia cũng vì thấy cậu như vậy mà thắt lại, khó chịu vô cùng

"Mau lên, đưa tôi về. Tôi muốn gặp hai đứa nó" Cậu cầm lấy cánh tay anh lay mạnh, đôi mắt nhìn anh đã không còn lại vẻ trong sáng lúc trước nữa

"Được. Tôi đưa em về" Anh nhìn cậu sợ hãi như vậy mà đau lòng, kéo hai tay rồi ôm vào lòng, để cậu cảm nhận được hơi ấm, có lẽ sẽ khiến cậu bình tĩnh lại chút



"Tôi không muốn hai đứa nó gặp phải những chuyện giống như tôi... Bà mất rồi, sẽ không có ai bảo vệ tôi, an ủi tôi nữa..." Cậu vùi mặt vào lòng anh, cuối cùng cũng không thể giữ nổi những cảm xúc ấy, đau đớn mà bật khóc

"Không phải tôi đang an ủi em sao, ngoan, nghỉ ngơi một chút. Sáng mai sẽ đưa em về" Anh vỗ vỗ lưng cậu nhẹ nhàng, nhẫn nại mà an ủi cậu, dỗ dành cậu như một đứa nhỏ.

Đợi cậu gật đầu đồng ý liền nhẹ nhàng ôm cậu lên đưa về phòng, đặt cậu nằm xuống, dỗ dành cho đến khi cậu ngủ hẳn rồi mới ra ngoài.

Có phải anh là kẻ mù hay không, tại sao ai cũng nhìn thấy cậu là đứa trẻ bất hạnh nhưng chỉ mình anh thì không. Đã vậy, còn từng vô tâm mà nghi ngờ rằng cậu có ý đồ với tiền của anh nữa chứ. Kẻ vô tâm tàn nhẫn sao lại có thể gặp người hiểu chuyện, đáng yêu như vậy chứ.

...

"Mau ngủ một chút đi, tối qua em gặp ác mộng rồi không ngủ từ lúc đó đến sáng, không thấy mệt hả?" Anh ngồi bên cạnh, xoa xoa mái tóc rối của cậu không nhịn được lo lắng theo

"Tôi thực sự đang rất căng thẳng, không ngủ nổi" Cậu ngồi co mình vào một góc, hai tay cầm lấy góc áo sơ mi mà giày xéo nó. Khuôn mặt so với tối qua vẫn là không bớt tái nhợt đi chút nào

"Không được, nghe tôi mau ngủ đi. Em cứ như vậy thì làm sao lo được cho hai đứa em của em. Muốn giúp đỡ người khác thì trước tiên phải đảm bảo sức khỏe cho bản thân đã. Mọi chuyện cho dù ra sao tôi cũng sẽ giúp đỡ em mà. Cho nên mau ngủ đi, nếu không hai cái bánh bao này mà chạy mất thì tôi biết nói sao với ông nội đây. Hử?" Anh cầm hai tay cậu kéo về phía mình, vừa an ủi vừa bẹo bẹo hai má của cậu

"Ừm..." Cậu gật nhẹ đầu lại nhìn anh mỉm cười, tuy chỉ là một nụ cười miễn cưỡng nhưng tâm trạng của cậu cũng đã khá hơn rất nhiều. Cậu tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại nhưng lại không tìm được tư thế thích hợp. Cuối cùng vẫn là anh kéo cậu ngả đầu vào vai anh, cậu mới thoải mái nghỉ ngơi một chút...

Hai người phía sau thì xong rồi đó, nhưng phía trước có con người vừa phải chăm chú lái xe vừa há mồm trợn mắt nhìn đôi phía sau.

Trong đầu của Tôn Thanh Thanh lúc này "What the hell? Thật con mẹ nó unbelievable!!! Từ khi nào mà sếp của cô trở thành thế kia, hay có khi nào anh ta bị cho ăn bùa ăn bả gì rồi sao? Cái cậu Lâm thiếu đó nhìn thì như em bé mà lợi hại thật... Chậc chậc"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.