Omega Thủy Tinh

Chương 21: Em bé Samoyed



7h sáng, anh mơ màng tỉnh dậy, nằm trong một căn phòng có chút trống vắng, cũng có chút xa lạ, tự nhiên trở nên lười biếng, cứ nằm im như vậy mà nhìn trần nhà trầm tư...

Trong khi đó, Lâm sơ Mặc nhà ta đã dậy từ trước đó một lúc, vệ sinh cá nhân xong liền sắp xếp lại chăn gối rồi ra khỏi phòng.

Bởi vì nhớ ra, anh đang ngủ ở phòng bên cạnh liền không nhịn được vui vẻ trong lòng, bước chân cũng trở nên có sức sống hơn.

Cậu vừa xuống đã bắt tay vào làm bữa sáng cho cả hai người, biết anh hay uống cafe vào buổi sáng nên cũng chăm chú vào học pha cafe để hôm nay có dịp trổ tài.

Hai lát sanwich nằm ngọn gàng trong đĩa, một tách cafe và một cốc sữa đặt ngay ngắn trên bàn. Cậu nhìn bàn ăn tự hào trong lòng rồi lại vui vui vẻ vẻ chạy lên phòng gọi anh...

Tiếng gõ cửa vang lên...

"..." Người trong phòng không lên tiếng, cánh cửa đột ngột mở ra

"A... Tôi... Có làm bữa sáng rồi... Anh xuống ăn nhé" Cậu đứng trước cửa phòng, đôi mắt trong sáng nhìn anh, nét ngại ngùng hiện lên trên khuôn mặt non nớt ấy

"Tôi biết rồi, xuống đó đợi tôi một lát..." Anh đưa tay xoa xoa mái tóc rối của cậu, giọng điệu nhẹ nhàng

"Ừm..." Người ta nói, ai lúc mới ngủ dậy cũng giống như vừa đi gặp quỷ về, trông rất xấu. Người đàn ông này là ai, sao vào cái khoảnh khắc người khác xấu xí như vậy mà anh vẫn tỏa sáng giống như một thiên sứ giáng xuống trước mặt cậu.

Mặt mày Bạch Vũ nhìn gần cũng thấy sắc bén, lông mi rất dài, trong mắt dường như có vực thẳm, thâm trầm như cơn mưa rào trước biển sâu, cộng thêm sống mũi cao thẳng, môi rất nhạt, nhìn qua cảm thấy không có nhiệt độ, tướng mạo chuẩn kiểu bạc tình... Nhan sắc như vậy ngược lại khiến cho cậu chìm trong u mê, đôi mắt cứ chăm chú nhìn anh

"Sao vậy?" Anh thấy cậu không có động thái gì liền hỏi

"A... Anh... Đồ đáng ghét..." Cậu biết mình bị anh bắt quả tang đang u mê sắc đẹp của anh liền xấu hổ mắng anh một cậu rồi chạy mất

"..." Anh nhìn theo không hiểu gì

*Sao lại có thể đẹp trai đến như vậy chứ, muốn mình yêu thích đến mức không dứt ra được hay sao... Đúng là họa thủy mà...* Cậu chạy nhanh xuống, ngồi vào bàn ăn ngay ngắn, đưa tay vỗ vỗ má mình, lại vuốt vuốt ngực, cảm nhận trái tim vừa bị anh khuấy động lên kia.

Không cần chờ đợi lâu, chỉ một lát sau anh liền xuống. Hai người mặt đối mặt ăn sáng với nhau. Không ai nói với ai lời nào nhưng không khí lại rất thoải mái, yên bình.

Anh từ từ thưởng thức tách cafe được "vợ" nhỏ pha cho, trong lòng không khỏi cảm thán *Lúc trước giống như là tập trải nghiệm sống thử, quen nhiều người như vậy mà đến một tách cafe cũng khó khăn được người kia pha cho. Cơ bản vì họ toàn là đại tiểu thư nhà giàu, có người hầu hạ từ nhỏ nên không hề đụng đến mấy công việc lặt vặt này... Bây giờ nghĩ lại, quen họ đúng là mất thời gian. Lại nói về người trước mặt, nhìn khuôn mặt thì non nớt, nhiều lúc còn rất ngốc nghếch, lại có thể chu đáo đến mức dậy sớm tự làm đồ ăn sáng cho cả hai người. Có khi, khỏi cần cái trải nghiệm sống thử gì đó, sống thật luôn vậy*

"Sơ Mặc..." Anh lên tiếng, thần sắc có chút lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại khá quan tâm

"Ưm..." Cậu nghe bị anh gọi tên, bất ngờ tới mức cắn trúng lưỡi, đưa hai tay bụm miệng nhăn nhó

"Có sao không đó?" Anh cũng nhíu mày nhìn cậu, tay đẩy cốc sữa cho cậu

"Không sao..." Cậu uống sữa xong, xua xua tay với anh, trong lòng cũng không khỏi lo lắng không biết anh định nói gì

"Tôi muốn hỏi một chút... Kỳ phát tình của cậu..." Anh có hơi do dự hỏi

"... Khụ khụ..." Cậu nghe đến kỳ phát tình, lại bất ngờ hơn nữa, ngụm sữa vừa uống mắc lại ở cổ họng khiến cậu ho sặc sụa

"Ngốc" Anh không khỏi có cảm giác cậu đang tránh né nói chuyện với mình, trong lòng có chút bực bội không yên. Đưa tay với lấy tờ giấy đưa cho cậu, đôi mắt sắc nhìn cậu chằm chằm

"Sao đột nhiên lại hỏi kỳ phát tình của tôi" Cậu sau khi đã bớt ho, e ngại nhìn ánh mắt anh dành cho mình, rụt rè hỏi lại



"Không có gì... Chỉ là tò mò..." Anh đưa tay vuốt vuốt mũi, thu ánh mắt kỳ quái đó lại

"Hình như... Cũng gần tới rồi... Nhưng mà anh yên tâm, tôi có dùng thuốc sẽ không làm phiền đến anh đâu" Cậu mỉm cười, nụ cười tự nhiên trong sáng nhưng đâu đó vẫn có nét gượng gạo

"..." Anh thấy cậu như vậy, lần đầu không biết phải chủ động như thế nào, đành để cho cuộc trò chuyện rơi vào im lặng lần nữa

Hai người vừa dùng xong bữa sáng thì dì Chúc tới, trên tay còn cầm một túi đồ khá lớn.

"Dì Chúc, sao hôm nay tới muộn vậy?" Cậu nhìn thấy dì đi vào liền lên tiếng trước

"Ô, cả đại thiếu gia cũng ở đây sao? Lâm thiếu gia sao không gọi tôi tới làm bữa sáng cho hai người" Dì Chúc vào thấy anh đang ngồi uống cafe liền ngạc nhiên mà thốt lên

"Không sao, cháu tự làm được mà" Cậu cười tươi, ánh mắt lại dồn về phía cái túi to lớn kia

"Ông chủ có kêu tôi đem cái này tới cho Lâm thiếu gia, toàn là đồ bổ dưỡng không đó. Ông thấy cậu gầy đi nhiều quá, nên lo lắng cho cậu đấy mà. Cũng tại nó mà tôi mới tới muộn, đại thiếu gia đừng trách tôi nhé" Dì Chúc mở túi ra, lấy từ trong đó bao nhiêu là đồ ngon, cho vào tủ lạnh để chế biến dần dần. Vì sợ anh trách là để cậu phải tự mình làm bữa sáng nên lo lắng nhìn anh, ánh mắt hối lỗi

"Không sao" Giọng anh lạnh nhạt, thần sắc không đổi, chỉ là dì ấy không biết, trong lòng anh ngược lại đang thầm cảm ơn dì đã đến muộn, để anh biết được việc có "vợ" nhỏ chăm sóc chu đáo cho như vậy thật sướng mà.

"Vậy, hai người ăn xong nhớ ra nghỉ ngơi để dì dọn cho" Dì Chúc mỉm cười nhìn cậu, không khỏi thương yêu cậu nhóc đáng yêu này

"Dạ, cảm ơn dì nha" Cậu cười tươi, đôi mắt trong sáng, khuôn mặt non nớt mềm mại bị dì nựng vài cái liền ngại ngùng

"Pha cho cháu một tách cafe, đem vào thư phòng" Anh nhìn hai người đang thân thiết trước mặt không khỏi ăn dấm, nói xong liền rời đi

Anh ở trong thư phòng bắt đầu làm việc liên tục, dì Chúc theo như lời dặn mang một tách cafe vào cho anh.

Cậu ở ngoài phòng khách, lôi bảng và màu vẽ ra bắt đầu vẽ một bức tranh mới, một bức tranh trừu tượng và lạ mắt. Cái bảng vẽ quá to, thậm chí còn cao hơn cậu một cái đầu, vừa phải lôi ghế ra để đứng mới với được lên phía trên của bảng.

Mọi việc cứ yên bình như vậy được một lát, dì Chúc đang dọn phòng cho cậu liền bị anh gọi vào thư phòng, sau đó dì ấy cười tươi ra khỏi đó, tiếp tục dọn phòng như không có gì.

Cậu đang miệt mài vẽ vời, lại không hề biết anh đã đứng cạnh từ lúc nào. Cho đến khi, cậu không cẩn thận từ trên ghế ngã xuống, bị anh ôm lấy mới biết.

"Cẩn thận một chút" Anh ôm cậu trong tay nhẹ nhàng nhắc nhở

"Không phải anh đang làm việc sao?" Cậu thấy anh liền hỏi, không hề có ý định rời khỏi vòng tay anh

"Dì Chúc pha cafe không ngon, tôi không thích. Cậu... pha cho tôi nhé" Anh giữ cậu bàn tay lại đặt ở nơi mềm mại kia, không nhịn được vỗ một cái

"Biến thái..." Cậu dùng sức cầm cái tay đang giở trò hư hỏng với mông cậu kia vứt ra, không chút lưu tình mắng anh

"Cafe??" Anh cong khóe môi, trong mắt đầy ý cười nhìn cậu nhắc lại

"Anh mau đi làm việc đi, lát tôi pha" Cậu quay ngoắt đi, mặc kệ anh đứng đó, tiếp tục vẽ tiếp

Yêu thích chỉ đơn giản vậy thôi...

Anh vui vẻ nhìn dáng vẻ cậu chăm chú từng nét vẽ của mình, rất trong sáng, rất đơn thuần... Cả cậu và bức tranh của cậu...

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến biểu cảm vui vẻ trên mặt anh ngay lập tức bay hơi.



"Nói đi" Lạnh nhạt

"Bạch thiếu lần đầu đặt dịch vụ vận chuyển của tôi nha" Sự lạnh nhạt của anh không khiến cho người kia bớt đùa cợt được

"Tôi?" Khó hiểu hỏi lại

"Cậu không biết? Vậy chắc là người tình nhỏ của cậu đặt rồi. Cậu chắc sẽ bất ngờ lắm đây" Người bên kia cười lớn, càng nó càng khiến anh khó hiểu

"Có gì sao?" Anh không ngạc nhiên với cái thái độ nửa đùa nửa giỡn của người bên kia, mất kiên nhẫn mà đáp lại

"Bởi vì là hàng đặc biệt nên nhớ làm đủ thủ tục xong trả phí đầy đủ cho tôi. Còn nữa lúc nào cho tôi xem mặt người mới của cậu nha. Nghe nói cậu đổi khẩu vị nên muốn biết người đó có gì đặc biệt" Người bên kia dặn dò một hồi lại tiếp tục đùa giỡn

"Miễn" Anh lạnh lùng tắt máy, vừa đúng lúc chuông cửa reo

Cậu nghe thấy tiếng chuông cửa liền vội vàng bỏ hết đồ trong tay xuống, cứ như vậy chạy ra cổng

"Cẩn thận một chút" Anh chậm rãi theo sau không quên nhắc nhở một câu, trong lòng tò mò không biết là cái gì được gửi đến

"Bạch thiếu gia phải không?" Người trên xe bước xuống, trên người mặc một bộ đồng phục giao hàng quen mắt

"Tôi là... em trai anh ấy" Cậu rất tự nhiên mà trả lời lại người giao hàng, ánh mắt mong chờ nhìn mấy người đang chuyển hàng xuống khỏi xe

"Tôi biết..." Cậu thanh niên giao hàng mỉm cười tươi rói nhìn cậu, câu này không biết đã nghe qua bao nhiêu lần rồi

"Ai là anh trai của em?" Anh không kiêng nể gì bước tới lạnh nhạt một câu. Nhìn cậu thanh niên giao hàng trước mặt, lại quay sang cậu, rất tự nhiên ôm lấy eo cậu có chút đắc ý nói "Tôi là chồng em ấy"

"Tôi... không biết..." Cậu giao hàng có vẻ ngạc nhiên xong vẫn giữ nụ cười trên môi đưa tập giấy tờ các thứ tới trước mặt anh "Anh đọc qua một chút đi"

Anh cầm lấy bắt đầu đọc qua, phía này cậu đã được nhận "món hàng" của mình. Kích động nhìn cái hộp đang động đậy

"Hi vọng hai người sẽ sống vui vẻ với nhau, nhớ chăm sóc con tốt nhé" Cậu giao hàng vui vẻ nhìn cậu rồi bắt đầu mở hộp hàng ra.

"Vâng" Giọng cậu giống như lạc sang một quãng khác hẳn, chờ mong được nhìn thấy "con" của mình

"Samoyed, 4 tháng tuổi, giá cả..." Cậu giao hàng từ tốn ẵm em bé lông xù đang run rẩy từ trong hộp ra đưa vào tay cậu một cách cẩn thận

"Cảm ơn" Cậu lo lắng ôm lấy "em bé" của mình, nhìn một chút liền ôm vào lòng, cả hai tự mình cảm nhận độ ấm và hơi thở của nhau. An ủi một chút, chú chó nhỏ đã bớt sợ, ngửi ngửi tay cậu, cậu vui vẻ bế nó đi về phía anh, ngây ngô nói "Con gái gặp papa"

"Con của em hơi đắt nha" Anh vỗ vỗ đầu cậu, nhìn sinh vật nhỏ trong lòng cậu dịu dàng lên tiếng

"Tôi chỉ nghĩ ở một mình quá buồn chán nên mới mua nó thôi, những giống khác tôi không thích" Cậu nhíu mày nhìn anh, tay vuốt ve cục bông nhỏ

"Không sao, bây giờ có tôi rồi. Chúng ta cứ trực tiếp sinh một đứa không phải là đông vui rồi sao" Trêu riết thành thói quen, anh bây giờ có vẻ nghiện trêu ghẹo "vợ" nhỏ của mình, không biết xấu hổ mà nói

"Anh..." Cậu trợn mắt nhìn anh, lại e ngại nhìn sao mấy người giao hàng.

Họ đứng thẳng hàng với nhau, mắt nhìn cậu và anh cười tủm tỉm giống như đang xem hài kịch.

Cậu xấu hổ ôm cục bông nhỏ chạy biến vào trong nhà, để lại anh ở đó giải quyết mọi thủ tục nhận nuôi, phí vận chuyển nọ kia.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.