Đầu tiên là miếng dán tuyến thể, bây giờ ngay cả khăn ướt dính máu cũng muốn.
Không kén chọn tý nào luôn?
Cậu dùng ánh mắt dò xét nhìn Phong Dã, con mắt trong veo sâu thẳm. Đối lập như thế như là chọc phá ý đồ nhỏ trong lòng nam sinh.
Phong Dã bị nhìn chột dạ không thôi. Nam sinh đã quen ở dưới mặt trời, gia thế ưu tú và tính cách bướng bỉnh khiến lúc này hắn không cảm thấy rụt rè, mặt không đổi sắc, vẫn là bộ dáng chưa qua mài giũa đó. Nhìn qua rất có khí thế.
Nhìn kỹ mới phát hiện túi áo khoác của Phong Dã lộ ra màu xanh nhạt, hình như là miếng dán tuyến thể mới vừa bóc xuống không biết từ khi nào đã chạy đến đâu đó rồi.
Lạc Uẩn cười hắn: "Cậu muốn cái này làm gì? Còn nữa, miếng dán này không vứt đi hả?"
Dĩ nhiên Phong Dã không thể nói thật. Hắn cảm thấy nếu mà nói ra, đoán chừng sẽ doạ Lạc Uẩn chạy mất.
Nếu dùng bầy sói để hình dung Phong Dã, hắn chỉ có thể là con sói trong bầy kia. Đôi mắt đen nhánh như chứa đựng một bó kim, sau khi vừa ý con mồi sẽ ngủ yên trong bụi cỏ, chỉ một kích là mất mạng.
Cứ nghĩ đến việc không khiến lớp trưởng thấy sướng, hắn liền sầu.
Phải biết rằng Lạc Uẩn không thích ngốc. Biểu hiện khi đánh dấu tạm thời của hắn không tốt, lỡ như để lại ấn tượng trong lòng Lạc Uẩn là đẹp mà không dùng được, hàng to xài kém, tạo thành ấn tượng xấu. Khi đó, con đường truy vợ chẳng phải sẽ càng gian nan?
"Không làm gì, chỉ là......" Phong Dã nhất thời lại không tìm thấy lý do, môi mỏng hơi mím, nửa ngày yết hầu mới thốt ra một câu: "Chỉ là muốn vứt giùm cậu thôi."
Hắn cũng không thể nói thẳng ra là: Tôi là muốn pheromone của cậu.
Vài miếng dán Bạc Hà Nhỏ trong nhà trước đó đã bị hắn ngửi hết, bây giờ cần nhanh chóng bổ sung hàng dự trữ, càng không kể đến khăn ướt chứa nhiều pheromone kiểu này.
"Ý cậu là, cậu muốn vứt giùm tôi?" Khoé miệng Lạc Uẩn nhẹ nhàng cong lên, cảm thấy giáo bá này rất thú vị, khẩu thị tâm phi lại ngạo kiều.
"Nếu không? Chẳng lẽ tôi lại lặng lẽ mang về nhà cất?" Phong Dã nói dối hạ bút thành văn, nhiều năm đối mặt với muôn kiểu giáo viên dạy bảo hắn, hắn đã luyện thành kỹ năng nói dối không cần biên soạn bản thảo lâu rồi.
Không ngờ đến, hắn càng như thế, trong mắt Lạc Uẩn lại càng tương phản.
Bị lý lẽ hùng hồn của hắn chọc cười, Lạc Uẩn giơ khăn ướt trong tay lên, chỉ hướng thủng rác đầu giường: "Được, vậy vứt chỗ này đi."
Tôi nhìn cậu vứt.
"...." Phong Dã thu lại kinh ngạc trong mắt, nghiêng đầu nhìn thùng rác cạnh chân. Chắc là mới thay túi đựng rác sạch sẽ không lâu, bên trong ngay cả vụn giấy cũng không có.
Khoé miệng Phong Dã mím chặt thành đường thẳng, không thể nhận lấy khăn ướt còn phải móc ra bạc hà nhỏ mình quý trọng, bi thương ném hai thứ vào thùng rác, thật sự là vừa mất vợ lại thiệt quân.
Tiểu cầu đọng lại rất chậm, miệng vết thương còn ở phần gáy mẫn cảm, mới lau không tới vài phút lại có máu tràn ra.
*Tiểu cầu: nhỏ hơn huyết cầu, giúp làm đông máu.
Tích tụ trên cần cổ mảnh mai, Lạc Uẩn không cẩn thận vừa động đậy, máu đã làm ướt áo, cậu không nhịn được phát ra tiếng rên.
Nhớ tới chuyện Phong Dã mất khống chế như một con thú hoang phát cuồng không nghe lời, vừa rồi gáy bị cắn rất mạnh khiến Lạc Uẩn có chút nghĩ mà sợ.
Đặc biệt là lúc cậu bị Phong Dã giam trong lòng ngực, khiến cậu không thể không nhìn thẳng vào sự chênh lệch thể lực trời sinh giữa Alpha và Omega. Nếu hồi nãy Phong Dã đè cậu trên giường, không dừng được.....
Mỗi tháng Omega còn có hai kỳ phát tình.
"Chờ chút, tôi băng bó cho cậu."
Đối với Phong Dã, đánh nhau bị thương một chút là chuyện thường ngày.
Hắn đã tới phòng y tế rất nhiều lần, ba bác sĩ trực ban chỗ này hắn quen. Vì để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, phòng y tế có họp y tế nhỏ. Tìm thấy băng gạc và thuốc, Phong Dã vắt chéo chân, một mũi chân khác chạm đất ngồi lại giường.
Khi nhìn thấy miệng vết thương, Phong Dã hơi giật mình.
Miệng vết thương trầy da, lộ ra thịt mềm hồng nhạt bên trong, trên tuyến thể trắng có một dấu răng nửa tròn. Tổ hợp này nhìn vào thảm không nỡ nhìn.
So với tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Thấy đằng sau mãi không có động tĩnh, Lạc Uẩn nghiêng đầu hỏi: "Bị doạ rồi hả? Cậu có biết vừa nãy cắn đau bao nhiêu không? Suýt nữa khiến tôi khóc."
"Không phải sắp." Phong Dã trầm giọng nói.
"Hả?"
"Chính là đã khiến cậu khóc."
Nghe xong, mặt Lạc Uẩn hơi nóng. Nghĩ đến cậu đã là học sinh cấp ba sắp trưởng thành, vậy mà chỉ vì bị cắn tuyến thể đã đau đến rơi nước mắt.
Nhưng mà khi đi khám, Lăng Ý Tuyết nói với cậu: Đối với Omega mà nói, chỗ mẫn cảm nhất
không gì hơn được khoang sinh sản và tuyến thể ở gáy.
"Mới nãy cậu như điên ý, lần sau còn như thế....." Lạc Uẩn nói, "thôi thì cậu cho tôi mượn tiền mua thuốc ức chế đặc hiệu đi."
"Không có tiền! Không mượn!" Phong Dã trừng lớn đôi mắt, tựa hồ thật sự không thể tin được. Mới một lần đã bị ghét bỏ, lập tức hơi hoảng hốt, bốn chữ thốt ra như chém đinh chặt sắt.
Không nghĩ hắn sẽ phản ứng lớn như vậy, Lạc Uẩn bật cười: "Nhưng mà, thật sự cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu đón được tôi, không biết tôi đã thảm đến mức nào, còn đánh dấu tạm thời giúp tôi nữa."
Cậu cũng không biết để Phong Dã giúp cậu có phải là lựa chọn tối ưu hay không.
Dù sao Alpha và Omega tiếp xúc càng nhiều, chuyện pheromone hấp dẫn rồi thích nhau cũng không phải không có. Ngay cả nhà khoa học cũng khó mà ấn định sự hấp dẫn giữa AO là do bản thân hay là do gen lựa chọn.
"Cậu thật sự không ngại tý nào khi mà làm thuốc ức chế đặc hiệu cho tôi à?" Lạc Uẩn quyết định hỏi lại lần nữa.
Vấn đề này hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của Phong Dã, "Lần trước tôi đã nói rồi. Không cảm thấy không công bằng chút nào cả, tôi rất vui lòng."
"Nhưng mà, nếu lớp trưởng băn khoăn như thế, không bằng đồng ý với tôi ba yêu cầu nhé?" Phong Dã thừa cơ mưu lợi cho mình.
Lạc Uẩn đối diện với hắn vài giây, lơ đãng lại nghĩ đến đôi mắt rực rỡ lúc giam chặt cậu của Phong Dã.
Yết hầu cậu hơi cử động, nuốt nước miếng.
"Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng." Phong Dã kiềm chế nội tâm kích động, trong đầu lại không tự chủ được mà chạy qua một chuỗi đạn mạc: [ Hôn hôn vợ! Hôn hôn vợ! Hôn hôn vợ! ]
"...." Lạc Uẩn cảm thấy thật là quá mức, gương mặt phiếm hồng: "Không cho phép nghĩ linh tinh!"
Tựa như nội tâm của mình bị nhìn thấu, ánh mắt Lạc Uẩn hơi giận, như là nếu tiếp tục trêu chọc nữa sẽ xù lông.
Phong Dã thu lại tưởng tượng: "Đã nói vậy rồi, tôi thật sự sẽ không quá đáng."
Lạc Uẩn: "Ừ, vậy được."
Phong Dã cho cậu thuốc tốt nhất, động tác lưu loát sạch sẽ mà dùng băng gạc băng bó xong vết thương: "Miếng dán tuyến thể tạm thời không thể dán."
"Không sao, đã đánh dấu, mùi chắc sẽ nhạt." Lạc Uẩn sờ nhẹ băng gạc, sau cổ hơi ngứa.
"Lần sau nhất định tôi sẽ nhẹ chút, không chế được lực độ." Phong Dã nói, nửa ngày hắn lại bổ sung: "Không phải là không có kinh nghiệm à? Huống chi cậu chính là Omega có độ xứng đôi cao với tôi, cậu không biết cậu thơm thế nào đâu!"
[ Huống hồ còn là người tôi yêu thầm bốn năm nữa! ]
Mắt cá chân bị trật, cổ chân mảnh khảnh sưng lớn, một mảng xanh tím trên da thịt trắng nõn, nhìn qua rất đau.
Còn không biết xương có bị thương không, Phong Dã nói: "Chân bị trật nên để bác sĩ đến xem, tôi sẽ đi tìm người."
Lạc Uẩn: "Ừ. Cậu đi đi, tôi chờ ở đây."
Giường mới hơi động, giá sắt phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ, tiếng quần áo sột soạt cọ xát vào nhau.
Lạc Uẩn bị người phía sau ôm lấy, Phong Dã dựng thẳng thân trên, mở rộng hai tay. Thân hình hắn cao, tứ chi thon dài, nhẹ nhàng ôm trọn Lạc Uẩn vào ngực.
Vành tai có thể nghe rõ tiếnh tim đập từ ngực của nam sinh truyền đến. Mỗi lần Phong Dã hô hấp, hơi thở phả lên gáy cậu nóng rực, gợi lên một trận tên dại ở bên gáy.
Từ trước đến nay Lạc Uẩn chưa bao giờ giống như khi này, bị một nam sinh ôm chặt, có chút không muốn mà giãy giụa.
"Tôi chỉ ôm một cái, coi như yêu cầu thứ nhất, được không?"
Phong Dã chôn trên vai cậu, giọng điệu rầu rĩ. Lạc Uẩn hơi mím môi, gật nhẹ đầu.
Chỉ là một cái ôm đơn giản, Phong Dã hấp thu mùi hoa trên người thiếu niên và cả nhiệt độ cơ thể tươi mát.
Khi tách ra, vết thương dán băng gạc ở gáy như bị hôn nhẹ.
......
Lăn lộn như vậy, tiết ngữ văn đã trôi qua nửa giờ. Lạc Uẩn mở điện thoại, nhận được tin nhắn hỏi thăm của Tô Nùng, cậu đáp lại không có chuyện gì.
Nghịch điện thoại vài phút, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Cho rằng Phong Dã gọi bác sĩ đã về, cậu gọi nhẹ: "Phong Dã?"
Một bàn tay kéo màn giường ra. Trong miệng Từ Khinh Kính ngậm thuốc lá, mùi thuốc lá trên người theo động tác cuốn vào, hơi đắng.
Từ Khinh Kính híp mắt, đuôi mắt hắn hẹp dài, đánh giá người trên người một lúc.
Từ cổ chân bầm tím dọc theo đường cong chân thon dài, vòng eo nhỏ, cổ áo hơi mở lại đến gương mặt hơi nhíu mi của thiếu niên.
Ánh mắt hắn quá trắng trợn, hoặc là nói không lễ phép. Lạc Uẩn lạnh lùng nói: "Bác sĩ không ở phòng y tế, phiền cậu ra ngoài chờ."
"A". Từ Kinh Kính mở miệng, khói trắng khiến người sặc phả lên mặt Lạc Uẩn, cậu che mũi lùi ra sau.
"Sao đây? Quý nhân hay quên chuyện à? Mới đây đã quên tôi?" Từ Khinh Kính cười lười biếng. Đôi mắt hắn cũng màu đen, nhưng lại không sạch sẽ như Phong Dã, liếc qua một cái, cho người ta cảm giác hung ác nhâm hiểm trộn lẫn như có như không.
Thấy bộ dạng mơ hồ của Lạc Uẩn không giống như giả vờ, Từ Khinh Kính cười một tiếng, có chút khó chịu nói: "Mấy hôm trước còn giả anh hùng ở sân vận động, thằng nhóc kia đá tôi một cái giờ còn hơi đau, không thể quên nhanh như vậy chứ?"
Lạc Uẩn nhớ tới chuyện đó, không muốn nói nhiều với hắn, đuổi khách: "Không có việc gì thì mời cậu ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi? Nghĩ rất đẹp." Mũi chân Từ Khinh Kính nhích lên trước, tới gần một bước nhỏ.
Ánh mắt âm lãnh dính nhớp đảo qua sau cổ Lạc Uẩn. Hắn cúi đầu, mấp máy cánh mũi. Hương sơn chi trộn bơ quyến rũ người chui vào xoang mũi, trên mặt hắn lộ ra vẻ điên cuồng của kẻ điên, độ xứng đôi cao khiến linh hồn chấn động.
Từ Khinh Kính đột nhiên trợn mắt, khóe miệng cong lên cười: "Cậu phát tình bị Phong Dã cưỡng chế đánh dấu?"
Cưỡng chế đánh dấu là hành vi rất nghiêm trọng.
Pháp luật có văn bản quy định rõ ràng, bất luận Alpha nào cưỡng chế ý muốn của Omega mà đánh dấu sẽ căn cứ theo tính nghiêm trọng mà tính hình phạt.
Không chỉ như thế, số lượng Omega ít ỏi, trong xã hội bình đẳng ABO, Alpha cưỡng chế đánh dấu sẽ bị mọi người thoá mạ.
Ngay tại lúc nãy ở sân thể dục, chưa đến phiên lớp Từ Khinh Kính kiểm tra, hắn đang luyện tập đột nhiên lại ngửi được mùi hoa nhè nhẹ ái muội dụ hoặc.
Hắn hiểu, có Omega phát tình.
Hắn hỏi anh em có ngửi được không, lại thu được ánh mắt mơ hồ.
Đây là nói hắn với Omega phát tình này, cũng chính là Lạc Uẩn, vô cùng có khả năng là thiên mệnh AO trong truyền thuyết.
Ít nhất, độ xứng đôi từ 90% trở lên.
Hắn còn chưa từng thưởng thức hương vị pheromone của thiên mệnh O đâu.
Vốn dĩ hắn không có cảm giác gì với học sinh ưu tú cao cao tại thượng, Lạc Uẩn vừa thấy đã lãnh đạm, hắn càng thích đùa giỡn.
Nhưng mà nhìn kỹ Lạc Uẩn lớn lên thật sự không kém.
Có cảm giác thiếu niên và thanh thuần giữa Alpha và Omega, con ngươi hổ phách bị chiếu sáng trong suốt, sạch sẽ hơn cả pha lê.
Khiến người vô cớ sinh ra ý muốn chiễm hữu, phá hư, kéo cậu vào vũng bùn dục vọng.
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn nhìn từ góc nhìn của Lạc Uẩn là ghê tởm hạ lưu.
Không giống ánh mắt nhiệt tình si mê của Phong Dã, tựa như bị rắn độc ngoan độc cuốn lấy, dính âm lãnh lại không thể bỏ ra.
"Không đúng, không phải cưỡng chế đánh dấu." Từ Khinh Kính làm như có thật mà bình luận, "Nếu là cưỡng chế đánh dấu, cậu không có khả năng êm đẹp ngồi đây."
"Sẽ bị loại người như Phong Dã đệt hỏng."
Từ Khinh Kính cười ái muội: "Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ khiến cậu thật thoải mái, dù sao tôi cũng có kinh nghiệm."
Ánh mắt hắn dừng hai giây trên băng gạc, cười nhạo: "Không như Phong Dã, vẫn còn non."