Khi thiếu niên nói lời này, gương mặt nhiễm màu hường phấn.
Không có omega nào bình tĩnh mười phần khi nói người ta đánh dấu mình.
Cho dù Lạc Uẩn không thèm để ý thân phận của mình cũng thế.
Da cậu mỏng, thẹn thùng hiện ra mặt, Phong Dã nhìn thấy càng kích động hơn.
Trong phòng không có ai, nghĩ đến ba một lát nữa mới về.
Hắn bắt lấy tay Lạc Uẩn, xúc cảm mịn màng. Trời mới biết trước kia hắn ngưỡng mộ cây bút Lạc Uẩn thường dùng như thế nào!
Bây giờ hắn cũng có thể nắm tay Lạc Uẩn như thế.
Lạc Uẩn bị hắn cưỡng chế kéo đến ngồi lên ghế dài, Phong Dã hứng thú bừng bừng nói: "Bây giờ có phải được cắn rồi không? Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm cậu đau."
"Hơn nữa tôi nghe nói, hai người có độ xứng đôi pheromone cao khi đánh dấu đều rất dễ chịu."
Phong Dã đổi sang câu từ nhẹ nhàng, dễ nghe, nhưng Lạc Uẩn nghe thấy hắn nói rõ ràng: [Sẽ rất sướng!]
Tinh thần dung hoà, pheromone trao đổi hỗn loạn, thân mật không phân cách mà đan chéo cạnh nhau.
Có người trên mạng nói, giữa lúc thiên mệnh AO đánh dấu tạm thời, tương đương với vỗ tay.*
*H+:>
Màu đỏ nhuộm đầy tai Lạc Uẩn. Ngoảnh mặt nhìn Phong Dã, còn tốt, không biến thái như trong tưởng tượng của cậu, không có phản ứng ở trong lớp như ngày đó.
"Để tôi xem." Phong Dã càng nói càng hăng hái, một tay đặt trên vai cậu, một tay khác đi kéo cổ áo.
Lọt vào mắt vẫn là con thỏ hồng nhạt. Chủ nhân của nó có lẽ đã tắm, cạnh giấy không dán chăc hơi nhếch lên, vẫn luôn che kín tuyến thể, khó tránh khỏi nhiễm một chút mồ hôi, một nửa không còn dính.
"Sao cậu còn chưa thay nữa vậy?" Phong Dã rất có hứng thú mà chọc chọc lỗ tai con thỏ hai cái.
Đột nhiên chưa kịp phòng bị đã bị chọc, tai Lạc Uẩn tê dại, xương sống giống như bị điện giật.
Giọng cũng mềm mềm theo: "Đừng chọc sau cổ tôi."
"Sao không thể chọc? Mềm mềm, chạm vào rất thoải mái." Phong Dã đáp như thể đương nhiên một cách tùy hứng.
"........."
Lạc Uẩn ngập ngừng, hiếm khi trầm mặc một chốc, giọng như muỗi kêu: "Chỗ đó rất mẫn cảm, tôi không quen."
"Chạm nhiều thì sẽ quen thôi, nếu không lúc tôi cắn cậu, chẳng phải càng đòi mạng à?" Phong Dã nói, "Nếu cậu ngượng, có thể chọc tôi."
Phong Dã không biết, vị trí tuyến thể của Alpha và omega tuy là giống nhau, có cùng tác dụng, nhưng độ mềm mại và mẫn cảm căn bản không chung trình độ.
Tim cậu chạy thẳng, lắp bắp giải thích: "Có phản ứng."
"......."
Không biết còn tốt, bây giờ nói ra, hai người ngồi trên ghế đều thẹn thùng, bong bóng hồng hồng xung quanh bay bay, ái muội lại ngây ngô.
[ Đệch đệch đệch! Vợ thẹn thùng thật đáng yêu!]
[Cảm thấy bản thân rất lưu manh!]
[Huhu, thật sự là rất mềm!]
"Được rồi, sau này không chọc. Tôi bỏ giấy ra giúp cậu, còn nhanh đánh dấu tạm thời. "
Giọng Phong Dã run run, như là trời cao ban cho hắn lễ vật.
Nếu là trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ có thể tiếp xúc thân mật với người mình yêu thầm như thế.
"Bây giờ không cần đánh dấu." Phong Dã cúi đầu, lông mi đen nhánh run rẩy, "Tôi còn chưa tới kỳ....phát tình."
"À, suýt nữa quên mất còn phải đợi vài ngày nữa." Phong Dã chợt hiểu ra, "Vậy chờ thêm một chút."
Giọng hắn rõ ràng nhỏ đi mấy độ, nghe vào có chút mất mát.
Lạc Uẩn đang chuẩn bị nói gì đó, một bàn tay lớn lại dán vào sau cổ cậu.
"Tôi giúp cậu thay miếng dán tuyến thể. Con thỏ này dính nhiều hương của cậu quá, mất tác dụng rồi."
"Tôi chưa mua miếng dán đó, để lát nữa rồi ra siêu thị mua đi." Lạc Uẩn nói.
Phong Dã cười một tiếng, thần thần bí bí nói: "Không cần, trên người tôi có."
"Trên người cậu có?"
"Ừ."
Lạc Uẩn: "Nhưng mà hôm qua tôi tra, Alpha có cần miếng dán đâu?"
Tuyến thể alpha cũng ở sau cổ, nhưng năng lực tự khống chế của họ mạnh, chỉ tiết ra ngoài một chút thì pheromone của họ sẽ không ảnh hưởng tới omega, cho nên alpha đều không dán.
"Mua cho cậu dùng mà." Phong Dã tự nhiên bóc giấy mới mua hồi sáng.
Phiên bản Q xanh bạc hà, bên treen có hình quả bóng tuyết.
"........" Miếng dán rất có tính tượng trưng, Lạc Uẩn nhận ra rất nhanh, nó tượng trưng cho hương vị pheromone của Phong Dã.
"Cậu tự luyến thật đó, miếng dán mua cho tôi còn phải mua bạc hà nhỏ."
"Đây không phải tự luyến." Phong Dã ngước mắt, ánh mắt đen nhánh nghiêm túc cực kỳ, đáy mắt lướt qua một chút cảm xúc ái muội.
Tuy là giờ Lạc Uẩn không nghe thấy gì, nhưng cũng có thể hiểu.
Đối phương đang nói: Không phải tự luyến, là đặc biệt mua, muốn omega mình thích dùng miếng dán tượng trưng cho pheromone của mình.
Ánh mắt như thế quá nóng, bị nhìn đến mức nhịp tim tăng mạnh, vành tai tuyết trắng nhiễm đỏ. Lạc Uẩn không tự nhiên nói sang chuyện khác: "Dán lên giúp tôi đi."
Cậu nghiêng mình quay lưng với Phong Dã, lộ ra phần gáy trắng tinh: "Xé đi."
Bên tai đột nhiên cảm thấy nguồn nhiệt lại gần, đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cạnh miếng dán, không dùng sức ấn như trước. Động tác Phong Dã ôn nhu, miếng dán hơi cong, dễ dàng lột được.
Hương sơn chi quyến rũ nhàn nhạt, trắng tinh lại thánh khiết, hương thơm ngào ngạt.
Nếu trước kia có ai hỏi Phong Dã thích hoa gì, hắn sẽ nói không thích hoa gì cả. Bây giờ tốt rồi, vấn đề này đã có đáp án.
[ Rất thích mùi hoa sơn chi! ]
[ Mùa hè là có thể ngửi thấy ở trong vườn trường ]
[ Thật hóng ]
Đôi mắt Lạc Uẩn chuyện động lung tung, khoé miệng mím chặt. Cậu ổn định nhịp tim mình, không để nó nhảy lên một cách kì quái.
Lột miếng dán trong nháy mắt, hương hoa trùm bơ dịu ngoan chầm chậm khuyếch tán. Độ xứng đôi từ 95% trở lên đủ để khiến Alpha rung động, huống hồ Phong Dã không chỉ bị bản năng chi phối, hắn còn yêu omega trước mặt này.
Giấy lột ra không bỏ vào thùng rác, lòng bàn tay Phong Dã nắm chặt nó, trộm bỏ vào túi quần.
Sau cổ cảm nhận hơi thở ấm nóng phả lên, tiếng hít thở bên tai dần gấp gáp, mang theo si mê và nhiệt tình độc quyền của Alpha.
"Thơm quá." Phong Dã than thở.
Tiếng hàm răng ma sát nhau vang lên nhỏ nhỏ. Sống lưng Lạc Uẩn thoáng cứng đờ, cậu thả chậm hô hấp, lặp lại lựa chọn rời đi với không đi.
Cuối cùng cậu quyết định, tin tưởng Phong Dã.
Dù sao nếu là thật sự không khống chế được, tối qua nhất định đã xảy ra nguy hiểm.
Sự thật chứng minh, cậu đoán không sai. Sau gáy phủ lên một lớp giấy, hương bạc hà bọc tuyết cho cậu cảm giác lành lạnh.
"Được rồi." Giọng Phong Dã khàn khàn, quyến luyến không buông mà nhấn nhẹ bóng tuyết.
Vừa dứt lời, Lăng Ý Tuyết bưng hộp cơm đẩy cửa vào. Ngửi được hương hoa nhàn nhạt trong không khí, hắn cười nhẹ một tiếng.
"Xem ra hai người đã nói chuyện xong rồi. "
***
Lạc Uẩn mời Phong Dã ăn cơm ở trên phố, về nhà Đường Tê còn đang tăng ca, trong nhà chỉ có Lạc Vân tự ở.
Bé con mặc đồ ngủ mềm mại, đang làm bài tập trên bàn. Nhìn thấy anh về, em trưng lên khuôn mặt tươi như hoa: "Em nghe mẹ nói anh cũng trở thành omega, giống em ạ?"
Lạc Uẩn đi qua xoa đầu nhỏ của em: "Ừ, giống như Vân Vân, anh cũng là omega."
Đối với Lạc Vân, trở thành omega quý hiếm không phải chuyện tốt lành gì cả. Từ khi phân hoá đến nay, bởi vì bệnh khuyết tật miễn dịch, ngoại trừ thường xuyên nằm viện, phát bệnh cả người đều rất đau.
Bé con ấm ức bẹp miệng: "Vậy sau này anh cũng sẽ rất đau à?"
Lạc Uẩn hơi giật mình, mỉm cười: "Sẽ không đâu, Vân Vân không cần lo lắng, anh sẽ không đau."
“Thật tốt quá!” Bé con cười rộ lên, tiếng cười êm tai như lục lạc.
Buổi tối Đường Tê về hỏi chuyện sức khỏe Lạc Uẩn.
Tạm thời Lạc Uẩn không nói đến chuyện bản thân phân hoá xảy ra chút vấn đề nhỏ.
Bình thường Đường Tê rất bận, bây giờ nói chỉ tăng thêm phiền não cho bà. Dựa theo lời Lăng Ý Tuyết nói, về cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Hooc-mon kích thích trong cơ thể cậu dần ổn định. Một tuần sau đó, các cơ quan trong cơ thể chầm chậm thay đổi, nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, Lạc Uẩn đi học bình thường.
Thứ tư đến trường, cậu vừa đến ban 3 đã được vạn chúng chú mục.
"Lớp trưởng, cậu có sao không?"
"Hôm đó thật sự khiến tôi sợ muốn chết."
Lạc Uẩn cười nói không có việc gì, các bạn học liền yên tâm. Cậu về chỗ ngồi, Phong Dã đang bò ra bàn ngủ.
Hắn mặc áo khoác bomber màu lục đậm, tóc đen hỗn loạn, ngón tay hơi cuộn, phân tán đặt sau đầu. Thân hình hắn cao lớn, ghé lên bàn giống như núi nhỏ.
Nghe thấy động tĩnh bên người, hắn mở con mắt ủ rũ: "Hoan nghênh trở về."
"Ừ." Lạc Uẩn ngồi xuống, nhìn qua thời khoá biểu. Mới vừa kéo quyển ngữ văn ra, một xấp thư trắng, hồng, da trâu như bông tuyết ào ào rớt ra ngoài.
Có vẽ trái tim hồng hồng. Lạc Uẩn nhặt thư đặt lên bàn, bên tai truyền đến tiếng Phong Dã mang theo giọng mũi hừ nhẹ.
[ Một đám Alpha thối hoắc, thật có bản lĩnh, dám mơ tưởng vợ tôi! ]
"......" Lạc Uẩn xếp lại xấp thư, đặt lên bàn lần nữa.
Đang giờ học, Tô Nùng cầm điện thoại, nghiêng nửa người lên phía trước: " Lớp trưởng, trước tiên chúc mừng cậu trở thành giáo hoa Nhất Trung nha."
"Giáo hoa gì cơ?" Khoé miệng Lạc Uẩn giật giật, "Nếu không nhầm tôi là giáo thảo Nhất Trung mà?"
Tuy là tên này do người khác phong cho cậu, ban đầu cậu còn thẹn, nhưng lâu rồi da mặt cậu cũng được tôi luyện thêm.
"Đây là do bọn họ biết cậu phân hoá thành omega, nhiều Alpha đòi bầu lại giáo hoa giáo thảo lần nữa."
"Tôi còn bỏ cho cậu một phiếu!" Tô Nùng cười ngọt, trong mắt như có sao lấp lánh.
"Giáo hoa?"
"Đúng rồi, lớp trưởng, cậu lớn lên rất đẹp trai."
"Tôi chẳng phải còn cần cảm ơn cậu?"
"Hi hi, mời tôi một chai Wahaha* là được!"
*Wahaha: một hãng nước khoáng, còn có sữa chua.
Trong giờ Lạc Uẩn thường có thói quen làm bài tập trong lớp. Phong Dã với bọn Thượng Quan Nghị ra ngoài chơi bóng.
Lúc chơi quên hết thời gian, đảo mắt đã qua một tiết. Chơi mệt, các nam sinh ngồi nghỉ trên ghế dài.
Phong Dã mới đánh mở màn, áo khoác tùy tiện ném bên cạnh. Những người khác đang nghỉ ngơi, hắn giống như không biết mệt mà tự ném bóng rổ.
Khi nhảy lấy đà, vạt áo bị xốc lên, lộ ra cơ bụng khoẻ khoắn mịn màng.
Tứ chi hắn nhỏ dài, động tác linh hoạt mạnh mẽ, như là một con báo trưởng thành.
Trên đường về, Trương Thiên Hà nhắc đến chuyện giáo hoa giáo thảo: "Dã ca, năm nay anh vẫn không tham gia bình chọn giáo thảo hả? Anh không biết, số lượng phiếu bầu của omega có chỗ sử dụng đó. Thật sự để cho cái gì mà Từ Khinh Kính làm giáo thảo?"
Thượng Quan Nghị nhỏ giọng nói với Phong Dã: "Từ Khinh Kính là Alpha lần trước bị anh một chân đá bay."
Người nọ cũng có quan hệ với đơn vị. Ỷ vào việc có cô là chủ nhiệm bộ giáo dục, hắn làm rất nhiều việc đáng khinh. Vài lúc Thượng Quan Nghị thấy Từ Khinh Kính ăn hiếp người quá đáng, không nhịn được xen vào vài câu. Bình thường họ không chơi với Tư Khinh Kính, định hoà bình sống qua. Nhưng mà lần trước đá hắn một chân, Thượng Quan Nghị cảm thấy chắc chắn Từ Khinh Kính ghi hận Phong Dã.
"Hắn? Giáo thảo?" Phong Dã lười biếng cười một tiếng. Hắn cảm thấy trình độ thưởng thức của học sinh cấp 3 có bệnh, chọn thế nào cũng không thể tới phiên tôm chân mềm kia chứ.
"Chẳng phải giáo thảo là Lạc Uẩn hả? Sao lại chọn lần nữa?" Phong Dã lại hỏi.
Mấy Alpha ngây ngô cười vài tiếng: “Không phải do cậu ấy mới phân hoá à? Bọn tôi thấy vẫn nên đẩy cậu ấy qua vị trí giáo hoa. Thành tích tốt lớn lên lại đẹp trai, còn là omega nữa."
"Các cậu có bệnh không đấy, omega nhất định phải là giáo hoa?" Phong Dã cười nhạo một tiếng, đá bay một hòn đá.
Các nam sinh cười mỉa vài tiếng, thực chất chỉ là khuôn mẫu trong lòng Alpha đặt ra thôi.
"Để họ Từ làm giáo thảo, không bằng để Lạc Uẩn làm đâu." Có người nói.
"Còn gì mà giáo hoa giáo thảo trời sinh một đôi, họ Từ kia cũng xứng đôi với lớp trưởng của chúng ta hả?" Thể ủy Trương Thiên Hà lải nhải, "Thành tích của hắn thì hạng nhất từ dưới đếm lên, đánh nhau gây chuyện, Hải Vương tán gái* không gì không làm.
*Hải Vương tán gái: cái đoạn này mình đoán là "sao Hải Vương", đầy đủ là "cách tán gái của sao Hải Vương", nói ngắn gọn là tra nam á '<.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Ánh mắt Phong Dã nhúc nhích, tùy ý nói: "Nếu các cậu ghét ai kia như thế,tôi liền cố mà tham gia bình chọn giáo thảo vậy."
"Nhưng mà bình chọn ngày mai kết thúc rồi. Lỡ như lúc ấy không nhiều hơn họ Từ....." Thượng Quan Nghị nói, "Có mất mặt không?"
Phong Dã nhướn mi: "Vậy còn không nhanh kéo phiếu cho tôi đi, sự thành tôi mời các cậu đi Kim Đỉnh mát xa."
Các nam sinh hô hào đồng ý, chỉ có Thượng Quan Nghị một lời khó nói hết mà nhìn chằm chằm Phong Dã. Chỉ vì một câu giáo hoa giáo thảo trời sinh một đôi liền hứng thú.
Hắn nhỏ giọng thì thầm: “Thành tích của anh cũng đội sổ, đánh nhau gây chuyện còn gì."
“......”
"Nhưng tôi không phải Hải Vương tán gái." Giọng điệu Phong Dã cao ngạo, lại hàm chứa chút ít tự hào: "Tôi chỉ câu một mình Lạc Uẩn."