Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!

Chương 73: Đồng quy vu tận



Tin tức Lý Diệu Sinh đã bắt Lê Gia Bảo đi nhanh chóng truyền tới quân khu, Lâm Tử Sâm bị băng bó khắp người không chịu nằm im chữa trị mà cố chấp đứng dậy chờ đợi gã liên lạc.

Anh biết mục tiêu của gã là anh, anh không sợ chết, chỉ sợ Lê Gia Bảo bị gã làm tổn thương mà thôi.

Lúc này Lý Diệu Sinh lái xe đưa Lê Gia Bảo đến một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô, đây là ngôi nhà gã đã mua trước khi gã và Lâm Tử Sâm trở mặt, hiện tại chỗ này là nơi duy nhất mà gã có thể dừng chân.

Lý Diệu Sinh lôi Lê Gia Bảo vào nhà, trói cậu lại rồi lấy nước lạnh tạt vào mặt cho cậu tỉnh.

“Khụ khụ khụ…”

Lê Gia Bảo ho sặc sụa, hốc mắt cũng theo đó mà đỏ ửng, Lý Diệu Sinh giật ngược tóc của cậu ra sau, cười nói:

“Mày đúng là đồ ngu, bị tao hại mấy lần rồi mà vẫn không chừa, nếu không có Lâm Tử Sâm che chở, mày đã sớm đầu thai tám kiếp rồi. Hừ, rõ ràng là cây tầm gửi phụ thuộc vào alpha mà cứ làm như bản thân kiên cường lắm vậy. Tao khinh!”

Lý Diệu Sinh phun một bãi nước bọt lên mặt Lê Gia Bảo, giờ đây hình tượng tiến sĩ Sinh ôn hòa lễ độ đã biến mất, thay vào đó là một kẻ kẻ điên thô bỉ thốt ra những lời tục tĩu chói tai.

Lê Gia Bảo nhìn gã, lạnh lùng nói:

“Chỉ cần anh còn ở trong địa phận của đế quốc thì anh không thoát được đâu.”

“Ha ha…”

Lý Diệu Sinh đột nhiên cười to, hơn nữa còn cười không ngậm được mồm, một lúc sau mặt gã đỏ như tôm luộc thở hổn hển nói:

“Mày nghĩ tao ra nông nỗi này rồi còn có thể sống tiếp nữa sao? Tao không cần thoát, tao muốn mày và Lâm Tử Sâm cùng tao xuống địa ngục.”



Sau đó gã giơ hai tay lên trời, đôi mắt trợn trừng nói:

“Khắp ngôi nhà này đều đã bị cài bom, chỉ cần Lâm Tử Sâm tới, ba chúng ta sẽ đều chết. Lê Gia Bảo, mày có cảm thấy vui vẻ với kết cục này không?”

Lý Diệu Sinh điên cuồng nhìn về phía Lê Gia Bảo muốn được thấy biểu cảm sợ hãi tức giận trên mặt cậu, cậu yếu đuối như thế chắc chắn bị gã dọa rồi.

Nhưng không, vẻ mặt của cậu vẫn rất bình thản, gã tức giận gào lên:

“Có phải mày không tin tao sẽ cho nổ chết chúng mày không? Được, bây giờ tao sẽ lập tức báo cho Lâm Tử Sâm đến nơi này, mày cứ chờ mà chết chung với tên khốn nạn kia đi.”

Dứt câu, Lý Diệu Sinh thật sự móc điện thoại ra gọi đi, Lê Gia Bảo chợt lên tiếng:

“Anh không cảm thấy mệt mỏi sao? Theo đuổi tình yêu của một người không yêu mình khiến bản thân điên dại không lối thoát, đáng sao?:

“Câm miệng! Lâm Tử Sâm yêu tao! Nếu không có mày thì anh ấy đã cưới tao rồi!”

Lý Diệu Sinh hét lớn, gã không chấp nhận sự thật Lâm Tử Sâm không yêu gã, rõ ràng Lê Gia Bảo chỉ là một thế thân thôi, có tư cách gì lên mặt với gã?

Lê Gia Bảo hơi cụp mắt xuống, chậm rãi nói:

“Lâm Tử Sâm đã kể với tôi rằng tôi là mối tình đầu của anh ấy, anh ấy vừa gặp tôi đã yêu rồi, hơn nữa chúng tôi quen biết nhau khi còn là niên thiếu, vậy nên nếu anh không có gương mặt giống tôi thì liệu có được hưởng đãi ngộ tốt, có được người khác tôn trọng hay không?”

“Câm miệng!”

Lý Diệu Sinh càng gào to hơn, hiện tại gã đã không còn tỉnh táo, gã ôm lấy đầu mình không ngừng lẩm bẩm phủ nhận sự thật mình mới là kẻ bị Lâm Tử Sâm coi thành thế thân, gã vẫn là omega có địa vị cao quý được người người ngưỡng mộ chứ không phải chuột chạy qua đường bị đuổi đánh giống như bây giờ.

Lê Gia Bảo nhìn gã, sau đó lén lấy dao găm giấu trong tay áo ra cắt đứt dây thừng.



Cởi trói cho bản thân xong, cậu đứng dậy xoa xoa cổ tay bình thản nói:

“Vốn dĩ chỉ cần đổi thân phận rời khỏi đế quốc, nửa đời sau anh vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu, tôi cũng sẽ quên đi ân oán lúc trước của chúng ta, nhưng anh đã lựa chọn đồng quy vu tận, vậy tôi sẽ tính cả nợ cũ lẫn nợ mới với anh.”

Ban đầu cậu muốn từ miệng Lý Diệu Sinh biết được tung tích của Lâm Tử Sâm không sai, nhưng con người cậu rất thù dai, mấy năm trước gã nhiều lần làm tổn thương cậu, xen vào hôn nhân của cậu, thù này cậu không trả không cam tâm.

Vì thế mặc dù đã mặc áo chống đạn không thứ vũ khí nào có thể làm hại cậu nhưng khi bị Lý Diệu Sinh chích điện cậu đã phối hợp ngất xỉu để gã đưa cậu đến đây, dù sao gã cũng là kẻ bắt cóc, dù bị cậu ngộ thương thì cũng chỉ là tự vệ mà thôi.

Lê Gia Bảo giơ chân đạp Lý Diệu Sinh ngã nhào về phía trước, giật lấy nút bấm phát nổ trên người gã rồi quăng vào một góc, sau đó nắm tóc của gã giơ lên, lạnh lùng nói:

“Thù mới nợ cũ, chúng ta tính hết một lượt trong hôm nay đi.”

Ngay sau đó cậu vung nắm đấm lên cao rồi nện một quyền vào mặt Lý Diệu Sinh, hai cái răng cửa của gã chính thức lìa khỏi hàm.

Đợi đến khi Lâm Tử Sâm chạy tới thì đã thấy kẻ bắt cóc nằm dưới đất mặt mũi bầm dập sưng phù không thể nhận dạng, còn người bị bắt cóc thì đang giơ chân đá liên tục vào người đối phương, mỗi cú đá đều trúng chỗ hiểm, gã kia bất động không biết còn sống hay đã chết.

“Gia Bảo!”

Lâm Tử Sâm mang theo thương tích đi khập khiễng về phía Lê Gia Bảo, sau đó ôm chầm cậu vào lòng hỏi:

“Em có sao không? Lý Diệu Sinh có làm em bị thương ở chỗ nào không?”

Chúng cấp dưới: …

Thiếu tướng à, ngài nên nhìn omega bị đánh thành đầu heo dưới chân mình thì hơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.