Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!

Chương 67: Hận sai rồi



Lê Gia Bảo tiến tới bên bờ vực, đôi mắt trợn to nhìn Lâm Tử Sâm nhanh chóng biến mất trong làn sương dày đặc.

Lúc này lực lượng cảnh sát và quân đội đã vượt được chướng ngại vật tiến tới chỗ của Lê Gia Bảo.

Kevin vội chạy đến bên bờ vực, thấy xung quanh toàn sương mù, anh ta chỉ biết ôm đầu mất hết hy vọng.

Thượng úy Will ra lệnh:

“Mau điều trực thăng bay xuống đáy vực xem thử, nếu bên dưới là nước thiếu tướng còn cơ hội sống.”

Mọi người ai làm việc nấy, chỉ có Lê Gia Bảo và Kevin là thẫn thờ không nhúc nhích, lát sau Kevin quay sang nhìn chàng trai đang lặng lẽ rơi lệ, trong lòng không khỏi tức giận mà quở trách:

“Sao anh có thể đối xử với ngài ấy như vậy? Có phải anh vì đứa bé kia mà hận ngài ấy nên mới cố tình mất trí nhớ trả thù ngài ấy hay không?”

Lê Gia Bảo không đáp trả, hiện tại đầu óc của cậu trống rỗng không thể suy nghĩ được, cậu thật sự hoang mang không biết mình là ai, tồn tại vì mục đích gì, có vẻ cậu đã làm một chuyện vô cùng sai lầm rồi.

Kevin thấy cậu như thế càng thêm tức tối, cũng mặc kệ thân phận mà xách cánh tay của cậu lôi lên xe rời khỏi hiện trường.

Bấy giờ Lê Gia Bảo mới phản ứng lại sợ hãi la lên:

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Kevin đạp ga chạy nhanh hơn, sau đó nói:

“Tôi đưa anh tới một nơi, tại đây anh sẽ thấy rõ nỗi khổ tâm của thiếu tướng và biết được bản thân mình ích kỷ đến cỡ nào.”

Từ khi mới vào quân đội Kevin đã làm việc dưới trướng Lâm Tử Sâm, bao nhiêu năm nhìn anh yêu Lê Gia Bảo đến thấu ruột gan, anh ta cảm thấy nếu không nói ra sự thật sẽ uất ức cho đến đến cỡ nào.

Xe nhanh chóng dừng trước trung tâm y tế đế quốc, Kevin giơ thẻ thông hành ra rồi kéo Lê Gia Bảo tiến thẳng vào bên trong.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ trước mặt, cơ thể của Lê Gia Bảo run rẩy dữ dội, dường như nơi này đã từng tạo cho cậu bóng ma tâm lý vô cùng đáng sợ.

Lê Gia Bảo giằng tay Kevin ra sợ hãi lắc đầu nói:

“Tôi không đi, tôi không muốn tới đây!”



Kevin mặc kệ Lê Gia Bảo đang nổi điên cái gì mà tiếp tục kéo cậu tiến vào bên trong, thấy sức mình không chống lại anh ta, cậu bèn ngồi bệt xuống sàn mà khóc lóc:

“Cứu tôi với, tôi không muốn! Cứu con của tôi với!”

Lê Gia Bảo ôm đầu giãy dụa, từng ký ức kinh hoàng hiện ra, một đám người đè cậu xuống mổ bụng cậu lấy đứa nhỏ ra.

Họ giết chết con của cậu rồi nói đây là chuyện bất đắc dĩ, cậu không thể chấp nhận được! Cậu hận Lâm Tử Sâm.

“Á!!”

Lê Gia Bảo hét to một tiếng rồi vùng chạy ra ngoài, Kevin nhanh chân đuổi theo, sau đó vung tay lên đánh một quyền vào sau gáy khiến cậu bất tỉnh nhân sự.

“Hừ, thiếu tướng không dám đánh anh nhưng tôi thì dám đấy.”

Tiếp đến Kevin xốc cậu lên vai vác vào bên trong phòng thí nghiệm của David.

Nhìn thấy anh ta vác Lê Gia Bảo trên vai, David ngạc nhiên hỏi:

“Cậu không muốn sống nữa thì để tôi tiêm cho một liều thuốc độc nhân đạo, sao lại muốn chết dưới nắm đấm của thiếu tướng thế kia?”

Dám đánh vợ của thiếu tướng, nếu để ngài ấy biết Kevin sẽ sống không bằng chết.

Kevin liếc xéo David một cái rồi quăng Lê Gia Bảo lên ghế sô pha dài, sau đó nói:

“Thiếu tướng đã bị anh ta hại sống chết không rõ, tôi mới không cần nhẹ nhàng với anh ta, đợi anh ta tỉnh rồi thì cho xem khoang nuôi cấy đi.”

David muốn nói không có lệnh của Lâm Tử Sâm anh ấy không dám tự ý hành động, nhưng nghe Kevin nói anh bị Lê Gia Bảo hại rớt xuống vực, trong lòng cũng muốn cậu nếm mùi đau khổ tự trách.

Vì thế khi Lê Gia Bảo tỉnh lại đã nhìn thấy trước mặt mình là một đứa trẻ sơ sinh đang trôi nổi bên trong khoang nuôi cấy với dung dịch màu xanh dương.

Đôi mắt của đứa bé nhắm nghiền, cái mũi cái miệng đều nhỏ, đây là một bé gái vừa sinh chưa được bao lâu, cũng không rõ còn sống hay đã chết.

Chỉ là cậu cảm thấy nó vô cùng thân thuộc, một cảm giác bản năng từ ruột thịt thôi thúc cậu tiến tới gần nó.



“Đã nhận ra rồi à?”

Một giọng nam vang lên khiến Lê Gia Bảo giật thót mình, cậu mở to mắt nhìn David, trong đầu xuất hiện chập chờn hình ảnh của anh ấy.

“Anh là… anh là vị bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật lấy con của tôi ra!”

David rũ mắt bình tĩnh nói:

“Nghe nói anh bị mất trí nhớ? Nhưng có vẻ đã nhớ ra một vài điều rồi nhỉ? Vậy anh có nhớ chuyện thiếu tướng vì sợ anh gặp nguy hiểm mới lấy đứa bé ra, sau đó anh hận ngài ấy muốn kéo ngài ấy lao xuống thác nước chết chung không?”

Lê Gia Bảo cảm thấy đầu mình đau nhói, trước những lời chất vấn của David, cậu không thể phản bác được gì cả bởi vì ký ức của cậu đang vô cùng hỗn loạn.

“Gia Bảo xin em đừng chết.”

“Gia Bảo, nghe lời anh nhảy vào bụi cỏ bên kia đi được không? Bé Đậu cần em, anh cũng cần em.”

“Đừng rời xa anh, cầu xin em…”



“A!”

Cơn đau tra tấn Lê Gia Bảo khiến cậu không đứng thẳng lưng được mà phải quỳ rạp xuống đất, David thấy thế cũng không buông tha cho cậu mà chỉ vào đứa bé trong khoang nuôi cấy.

“Đó là đứa con đã được lấy ra của ngài, nó vẫn còn sống và không lâu nữa sẽ mang ra ngoài nuôi dưỡng như một đứa trẻ bình thường. Đáng lẽ đây là một chuyện vui, nhưng vì tính cách cố chấp của anh nên một gia đình hạnh phúc cứ thế tan rã, hiện tại thiếu tướng sống chết không rõ, anh có vui không?”

Lê Gia Bảo nhìn chằm chằm vào đứa bé bên trong khoang chứa, khóe mắt như muốn nứt ra, một lượng lớn ký ức ập tới khiến cậu choáng váng, cổ họng xuất hiện vị tanh mặn của máu, cậu ôm ngực há miệng cố gắng hít thở.

“Xin lỗi, tôi không biết, hu hu xin lỗi…”

Lê Gia Bảo ôm lấy khoang nuôi cấy mà khóc, tiếng khóc uất nghẹn đến cực điểm.

Cậu sai thật rồi, David mắng rất đúng, là vì cậu cố chấp cứng đầu nên Lâm Tử Sâm mới không dám nói ra chuyện nuôi cấy, cậu phải hiểu rõ mất con anh cũng đau lòng không kém, nhưng cậu lại đổ hết mọi tội lỗi cho anh.

Nếu cậu chịu tin tưởng anh, lắng nghe anh nói thì có lẽ anh sẽ không rơi vào nguy hiểm như hôm nay, là cậu đã hại anh rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.