Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!

Chương 17: Bị đánh hội đồng



Nữ hầu kia nở một nụ cười ác độc, sau đó giơ gậy gộc lên cao rồi đập mạnh lên trên người Lê Gia Bảo.

Xoảng!

Lê Gia Bảo tránh né kịp, một đòn của nữ hầu đập thẳng lên cái bình thủy tinh sau lưng cậu khiến nó vỡ nát vương vãi trên sàn.

Cậu nhìn tình trạng của cái bình mà toàn thân run lên, nếu gậy vừa rồi nện lên người cậu chắc chắn nhẹ cũng gãy xương.

Linda lại vung gậy lần nữa, Lê Gia Bảo giơ tay ra bắt lấy một đầu gậy, giữ chặt lấy nó rồi quát:

“Linda, nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ kiện cô đấy!”

Hai bên giằng co giành lấy vũ khí từ trong tay đối phương, biết sức lực của mình không bằng, nữ hầu quay sang hét về phía đám đồng bọn:

“Còn không mau qua đây phụ tôi?”

Đám người kia vội vàng xông tới khống chế Lê Gia Bảo, nữ hầu thấy cậu đã như cá nằm trên thớt nụ cười trên môi càng thêm dữ tợn.

Cô ta xắn tay áo lên, đang lúc muốn tát vào mặt cậu thì ngoài cửa vang lên tiếng hô:

“Dừng tay!”

Cả đám nhìn ra thì thấy quản gia đang ôm ngực thở gấp ở bên ngoài, có vẻ ông ấy vừa gấp rút chạy lên lầu cho nên mới kiệt sức như thế.

Sau đó ông ấy bước nhanh tới đẩy đám người đang khống chế Lê Gia Bảo ra, thấy bàn tay của cậu bị trầy xước lộ ra vết máu, ông ấy thầm kêu không xong, thế này thì sao giao phó với cậu chủ được đây?

Nữ hầu tên Linda nhăn mặt nói:

“Quản gia, ông đừng xen vào chuyện này, bà chủ mà biết là ông tiêu đời đấy!”

Có bà Ánh chống lưng, cô ta và đám đang có mặt làm gì còn sợ một quản gia cùng là người hầu trong dinh thự chứ?

Quản gia thấy đám người trước mặt còn muốn tấn công Lê Gia Bảo thì nghiến răng quát:

“Cậu chủ đã nói sẽ công bố sự trở lại của mợ Gia Bảo, mợ ấy vẫn là chủ nhân của dinh thự này, nếu lọt vào tai cậu chủ thì các người chết chắc đó.”

Nhắc tới Lâm Tử Sâm, Linda càng đắc ý hơn, cô ta khoanh tay trước ngực nhếch môi nói:

“Chắc chắn nó lại dùng trò hèn uy hiếp thiếu tướng rồi, nếu biết bọn tôi trừng trị nó, có khi ngài ấy sẽ càng hài lòng hơn đó.”



Dứt câu Linda hất mặt về phía đám người hầu đang đứng bên cạnh, bọn chúng lập tức vung gậy lên tấn công cả hai quản gia và Lê Gia Bảo.

Lê Gia Bảo đương nhiên sẽ không để quản gia già yếu đỡ đòn thay cho mình bèn xoay người lại che trước mặt ông ấy, cũng vì thế mà từng đòn hung ác đập thẳng vào tấm lưng gầy gò của cậu.

“Chết đi đồ khốn kiếp!”

“Thứ nghèo hèn mơ mộng leo lên người thiếu tướng hả? Đồ không biết xấu hổ!”

“Đánh mạnh vào! Tốt nhất đánh chết nó luôn cho bầu không khí trong lành!”

Tiếng gậy gộc đánh vào da thịt công thêm những lời chửi mắng cay độc từ đám người hầu, đầu óc của Lê Gia Bảo dần choáng váng, cậu cảm thấy bản thân đã trở về cuộc sống của ba năm trước, khi đó cậu cũng bị kẻ làm trong dinh thự tùy ý sỉ nhục tra tấn như thế này.

Cha mẹ từng nói cậu sinh ra để được yêu thương, nhưng tại sao cả thế giới đều đối xử tàn nhẫn với cậu quá vậy?

Lê Gia Bảo chịu không nổi mà khụy xuống, quản gia ôm lấy cậu mà che chở cũng chịu không ít gậy, ông ấy bèn với tay lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tử Sâm, bây giờ chỉ có anh mới cứu được mợ chủ thôi.

“Chuyện gì mà ồn ào vậy?”

Ngoài cửa lại vang lên giọng nói của một người, nhưng lần này lại là âm thanh chua chát chói tai của một người phụ nữ.

Đám người hầu dừng tay, vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa là ai, Linda vui mừng vội vàng chạy tới nịnh hót:

“Thưa bà chủ, thưa cô chủ, bọn tôi vừa bắt được một tên trộm, hiện tại đang dạy cho nó một bài học đấy.”

Ngoài cửa đúng là bà Ánh và Lâm Tử Kỳ, hai người nhìn vào góc tường thấy Lê Gia Bảo bị đánh đến mức đầu chảy máu, toàn thân nằm bất động trên sàn thì trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm vui vẻ.

Hôm qua sau khi nghe Lâm Tử Sâm nói Lê Gia Bảo sẽ trở về và buộc họ phải hòa nhã với cậu, họ đã hận không thể băm cậu ra trăm mảnh, bây giờ thấy cậu thê thảm như thế họ đương nhiên hài lòng.

Lâm Tử Kỳ khoanh tay trước ngực nhếch môi cười nhạo, sau đó cô ta tiến tới chỗ của Lê Gia Bảo, đá vào người cậu mấy cái rồi nói:

“Làm tốt lắm, tụi bây phải đánh cho nó thêm vài trận để nó nhớ rõ thân phận của mình, biết bản thân là cóc ghẻ thấp kém thì đừng tưởng bở lại bay lên cao làm phượng hoàng lần nữa.”

Lâm Tử Kỳ liếc nhìn sang quản gia, nhíu mày hỏi:

“Sao ông ở đây?”

Quản gia bị đánh mấy gậy toàn thân đau nhức, lúc này nghe cô ta hỏi thì ấp úng nói:

“Cậu… cậu chủ kêu mợ Gia Bảo trở về dinh thự thu dọn đồ đạc, tôi chỉ giúp mợ ấy một tay thôi.”



“Câm miệng! Nó là cái thá gì mà ông gọi nó bằng mợ? Ông chán sống rồi đúng không?”

Lâm Tử Kỳ hét vào mặt quản gia, hành vi này của cô ta khiến ông ấy rất bất mãn, tuy là người hầu nhưng ông ấy đã phụng sự cho nhà họ Lâm mấy chục năm, làm gì tới phiên một đứa đáng tuổi cháu quát tháo ông ấy như vậy?

Ông ấy nhìn sang bà Ánh, hy vọng bà ta sẽ răn dạy Lâm Tử Kỳ nhưng thứ ông ấy thấy chính là vẻ mặt tức giận của bà ta, dường như bà ta cũng đang trách cứ ông ấy vì đã bênh vực Lê Gia Bảo.

Sau đó bà ta nói:

“Ông lớn tuổi rồi, lát nữa tôi sẽ kêu con trai và con dâu ông tới đón đi kiểm tra cơ thể, sau này lo mà tĩnh dưỡng, đừng nhúng tay vào chuyện không đâu nữa.”

Lời này nghe như quan tâm, nhưng quản gia hiểu rõ, bà Ánh có ý muốn cho ông ấy thôi việc, ông ấy còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Tử Kỳ đã ra hiệu cho mấy người hầu nam lôi ông ấy ra ngoài.

Hiện tại trong phòng chỉ còn một mình Lê Gia Bảo chống chọi với đám sài lang hổ báo, nhưng cậu không sợ, tốt nhất đám người này đừng để cậu thoát, nếu không dù táng gia bại sản cậu cũng không để chúng yên.

Bà Ánh đi tới trước mặt cậu, cái cằm nâng cao tỏ ra quý phái rồi nhìn cậu từ trên cao xuống giống như nhìn một con kiến hôi nhỏ bé, bà ta liếc nhìn cái vali trên giường, hỏi:

“Đây là những thứ mày đã ăn cắp à?”

Lê Gia Bảo dùng hết sức lực đáp:

“Đó là đồ của tôi! Tôi chỉ đang lấy thứ thuộc về mình thôi.”

Chát!

Linda xông tới tát vào mặt cậu một cái rồi quát:

“Mày dám ăn nói với bà chủ như vậy hả? Một kẻ nghèo hèn như mày thì có đồ đạc gì trong dinh thự này chứ?”

Cảm giác trừng trị kẻ đào mỏ thật sự rất tuyệt, Linda xoa tay hầm hè muốn đánh tiếp, chỉ cần bà Ánh ra hiệu, cô ta lập tức cho Lê Gia Bảo ăn liên hoàn vả.

“Mở vali ra xem nó ăn cắp cái gì?” Bà Ánh ra lệnh.

Một người hầu đi tới mở vali ra, bên trong là những bộ quần áo đã cũ của Lê Gia Bảo kèm thêm một món đồ thủ công bà Julia đã tự tay làm cho cậu.

Bà Ánh liếc nhìn Lâm Tử Kỳ, cô ta hiểu ý lập tức cầm mấy bộ quần áo lên xé nát, sau đó vứt mấy món thủ công xuống sàn ra sức giẫm đạp.

“Dừng lại, cô làm gì vậy?”

Lê Gia Bảo hoảng hốt hét lên, cậu lao tới hất Lâm Tử Kỳ ra rồi ôm những món đồ vật vừa bị cô ta giẫm nát vào lòng, trong lồng ngực truyền tới cơn đau bi phẫn dữ dội, giờ phút này đây tâm trí của cậu chỉ có hận, hận những kẻ trước mặt, hận luôn cả Lâm Tử Sâm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.