Lưu Thiếu Nghiêm nhìn sườn mặt của đứa nhỏ chỉ lớn hơn hai đứa con anh hai tuổi nhưng vẻ chính chắn đã hiện ra, xuất thân của một người quyết định một nữa tính cách của người đó, anh cũng không tính đồng cảm với nó, nhưng đừng có ý nghĩ gì với con trai anh là tốt nhất.
Thụy Minh Hiên không biết cậu đã bị để ý, cả buổi đều nhìn xem đứa bé bên cạnh, mắt to, lông mi thật dài, mũi nhỏ thẳng tắp, môi nhỏ chúm chím, chẳng cười cái nào nhưng lại rất hút mắt người, so với anh trai song sinh tính cách hoạt bát thì nó lại rất lạnh lùng, này không giống cậu, cũng không rõ tại sao hai đứa giống nhau như vậy cố tình cậu lại nhận rõ nó nữa, thật muốn chọc cho nó cười lên xem thử.
Cậu thật sự không phải chỉ nghĩ thôi, vậy mà lại không kiềm được đưa tay lên chọc má phún phính của nó.
Lưu Kỳ Dương bị người chọc má thì giật mình, ngơ ngác nhìn qua bên cạnh, nhìn cái tay còn chưa kịp thu về kia rất là khó hiểu.
Vẻ mặt này của nó khiến Thụy Minh Hiên vui vẻ lạ thường, tiện tay bẹo má nó một cái, cảm xúc tuyệt vời muốn bay lên trời, dù vẻ mặt chẳng có thay đổi gì, thu tay lại cầm cái đĩa bánh kem nhỏ trên bàn đưa đến trước mặt nó.
" ăn không?"
Thụy Minh Hiên nhướng mày nói, cầm cái muỗng múc một miếng bơ đưa đến trước mặt nó.
" a"
Lưu Kỳ Dương theo bản năng há miệng, tới khi bị ngọt tràn trên đầu lưỡi khiến nó nheo mắt lại mới ngớ người, nó không biết người này a.
Lưu Thiếu Nghiêm trán nổi gân xanh nhìn hai đứa nó, rất có xúc động muốn chạy tới ôm đứa nhỏ nhà mình về, tiện đà đánh mông thằng nhóc thối dám chiếm tiện nghi của con anh, nhưng thấy đứa nhỏ Miêu Miêu kia còn rất hưởng thụ thì anh giằng lại xao động trong người, hai đứa nhỏ rất ít khi ra ngoài, nhất là Kỳ Dương không hoạt bát bằng anh trai, lần này cũng mong nó có bạn, nhưng cái thằng nhóc kia rõ ràng có ý đồ không trong sáng với con trai anh mà.
" anh sao vậy?"
Giang Kỳ đi tới bên cạnh anh, nghẹo cổ nhìn anh hỏi.
" à không, anh nhìn hai đứa nhỏ thôi"
Lưu Thiếu Nghiêm bình ổn cảm xúc ôm eo vợ nhỏ nói.
" ý, bé Miêu đang ăn bánh ngọt à?"
Giang Kỳ vừa nhìn xuống đã thấy cảnh Lưu Kỳ Dương nhà ta cầm muỗng múc bánh kem bỏ vào miệng.
" ừm, không ngờ nó lại thích ăn bánh ngọt, vậy mà bình thường chẳng ai phát hiện"
Lưu Thiếu Nghiêm cũng đắng lòng lắm thay.
" phì, cũng không biết cái tính muộn tao này thừa hưởng từ ai nữa"
Giang Kỳ cười ha ha nói.
Lưu Thiếu Nghiêm cũng bất đắc dĩ không thôi, đứa bé ngoan ai cũng thích nhưng lại quá ngoan, khiến người lo lắng cưng chiều không hết.
Lưu Kỳ Dương nào biết tâm trạng rối bời của hai người cha, nó cảm thấy cái bánh thật ngon, hơn nữa nó đói, nên cứ thế ăn thôi, dù sao cũng không có mất cái gì, còn không ủy khuất cái bụng nhỏ của nó.
Thụy Minh Hiên nhìn nó ăn mà khoé môi cũng nhếch lên một chút, tâm trạng thật là vui vẻ, lâu nay cậu chưa từng vui như vậy. . Đọc thêm nhiều truyện ở # T R Ц м t r ц у e И .V Л #
" ăn nữa không?"
Thụy Minh Hiên nhìn cái đĩa không trên tay nó, lấy đi thuận tiện hỏi.
Lưu Kỳ Dương không nói tiếng nào nhìn cậu.
Thụy Minh Hiên thầm nói đứa nhỏ này thật ít nói, cầm một cái đĩa khác để vào tay nó.
Lưu Kỳ Dương nhìn cái bánh.
" cảm ơn"
Nó lí nhí nói.
Thụy Minh Hiên nghe như có cái lông mượt quét qua thính tai, cào cào vài cái lên tim cậu, tâm như nhũn ra, giọng thật ngọt ngào, y như cái bánh nó ăn vậy.
Nói xong câu đó Lưu Kỳ Dương cũng không nói gì nữa, ăn xong rồi cũng không ăn nữa, còn ngáp một cái. Nó mới có hai tuổi, ăn xong buồn ngủ cũng là bình thường.
Lưu Thiếu Nghiêm thấy vậy thì nói với vợ.
" chúng ta về thôi, hai đứa nhỏ cũng mệt rồi"
Giang Kỳ cũng nhìn thấy con trai nhỏ ngáp một cái, gật gật đầu với anh.
" Hạ Hạ, chúng tớ về, hai đứa nhỏ cũng mệt rồi"
Giang Kỳ gọi Bạch Hạ một tiếng.
" về a, mà cũng đúng, trẻ con hay ngủ sớm, được rồi, năm sau mấy đứa nhỏ cũng đi học rồi, sẽ có nhiều cơ hội gần gũi, mọi người về cẩn thận"
Bạch Hạ tiếc nuối nói.
" ừm, có gì nhắn tin sau nhé"
Giang Kỳ gật đầu nói.
Lưu Kỳ Trạch đang nói chuyện quên trời quên đất với Lục Hạo Đình thì bị người vỗ vỗ đầu nhỏ, nó ngẩng đầu, thì ra là cha nó.
" cha, ba ba"
Nó gọi.
" ừm, về thôi, em trai buồn ngủ rồi kìa"
Giang Kỳ xoa đầu nó nói.
Lưu Kỳ Trạch ngớ ra, quay sang nhìn em trai, vừa hay thấy Lưu Kỳ Dương ngáp một cái nữa.
"em trai buồn ngủ, vậy phải về thôi"
Nói rồi nó quay sang nhìn Lục Hạo Đình.
" chúng tớ về, hẹn gặp lại"
Lưu Kỳ Trạch đỡ em trai đứng xuống thềm nói.
" được rồi, lần sau gặp lại"
Lục Hạo Đình cũng đứng dậy nói, đối với chồng chồng Lưu Thiếu Nghiêm lễ phép chào hỏi.
Nhưng Lưu Kỳ Trạch thì không có ưa nga, còn nắm tay em nó nữa, thế là nó hất tay Thụy Minh Hiên ra, kéo em trai đi.
Lưu Kỳ Trạch giống như buồn ngủ đến lơ mơ, tựa như không nghe thấy lời cậu nói, Thụy Minh Hiên cứ ngỡ sẽ không được nghe câu trả lời, khuôn mặt nhỏ xụ xuống thấy rõ thì bên tai vang lên âm thanh mềm ngọt của bé trai.
" Lưu Kỳ Dương"
Thụy Minh Hiên thấy đôi mắt to kia nhìn mình thì vui phải biết, khoé miệng không tự chủ được kéo lên.
" anh tên Thụy Minh Hiên, Minh của Minh Bạch, Hiên của Hiên Ngang Lỗi Lạc"
Thụy Minh Hiên la lên, nhìn thấy bé trai nhỏ gật đầu mà giống như lụm được tiền.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn nó một cái rồi đưa tay bế đứa con nhỏ lên, Lưu Kỳ Dương vừa dựa vào vai anh đã nhắm mắt lại.
Lưu Kỳ Trạch hừ lạnh với Thụy Minh Hiên một cái rồi nắm tay ba ba Giang rời đi.
Thụy Minh Hiên dù tiếc nuối cỡ nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bea trai được cha bế đi mất, tâm tình vui vẻ cũng nháy mắt chùng xuống, trở lại dáng vẻ lạnh băng như bình thường.
Lục Hào Đình có chút ngạc nhiên nhìn Thụy Minh Hiên, không ngờ vị biểu ca mặt lạnh này còn sẽ chủ động hỏi tên người khác.
" Minh Hiên ca nếu muốn gặp lại tiểu Kỳ Dương thì có thể đợi sinh nhật của em ấy nha"
Lục Hạo Đình vỗ nhẹ vai cậu an ủi nói.
Thụy Minh Hiên vừa nghe thì hơi phấn khởi nhưng rất nhanh lại hạ xuống.
" biểu ca yên tâm, lúc đó biểu ca cứ tới nhà ta, ta dẫn anh đi cùng nga"
Lục Hạo Đình rất là tri kỷ nói.
" sinh nhật em ấy là?"
Thụy Minh Hiên nhìn nó hỏi.
" tầm 4 tháng nữa nha, ngày 23 tháng 4 nga"1
Lục Hạo Đình nhanh chóng nói, vì nó năm nào cũng đi mà, ba ba là bạn thân của ba ba Kỳ Trạch Kỳ Dương, nên từ khi có ý thức nó đã quen với hai đứa bé nhà kia rồi, chưa kể còn rất đáng yêu, ngoan ngoãn hơn nhiều đứa trẻ mà nó từng gặp.
" cảm ơn"
Thụy Minh Hiên hơi cứng ngắc nói.
" anh nhất định phải đến nga"
Lục Hạo Đình đã quen với thái độ này của cậu, nó được cha dặn dò phải tốt với biểu ca mặt lạnh này, hơn nữa theo nó thấy thì biểu ca chỉ có hơi ít nói thôi, chứ không có xấu, cũng chưa bao giờ giành đồ chơi với nó, hơn nữa bé Kỳ Dương rất đáng yêu, có thêm người yêu thích nó thì càng tốt chứ sao.
Thụy Minh Hiên gật đầu mà cái, rồi đi tìm mẹ mình.
Lưu Thiếu Nghiêm lái xe đưa vợ con về nhà, nhìn ba vật nhỏ nghiêng đầu ngủ ở ghế sau thì mỉm cười, lại nhớ tới thằng nhóc con kia, anh nhăn mày một cái, tốt nhất đừng có để đứa nhỏ gặp lại nó nữa, mới nhỏ mà chơi trò nắm tay bắt chuyện làm quen rồi, còn chiếm tiện nghi con anh.1
Anh nào biết rằng duyên phận của thế hệ sau nào phải anh muốn ngăn là ngăn cản được, Lưu Thiếu Nghiêm không những là thê nô mà còn là nhi nô, nhưng hộ hoa sứ giả cũng không có dễ làm như vậy rồi.