Lưu Thiếu Nghiêm sượng mặt nhìn bà, bực bội không thôi.
Lưu phu nhân giống như điên rồi mà cười lăn cười bò, đập bộp bộp lên nệm ghế, nước mắt cũng chảy ra.1
" khụ.. con.. ha ha Thiếu Nghiêm à.. khụ.. khụ.. sao con nhìn được hay vậy ha hả..."
Nói tới đây bà còn cười lớn hơn.
Có lẽ là tiếng cười của bà đánh động Giang Kỳ đang ngủ trên lầu.
" Thiếu Nghiêm.."
Lưu Thiếu Nghiêm vừa nghe đã muốn vọt đi nhưng bị Lưu phu nhân kéo lại.
" khụ... mẹ nói con, nó lại đòi hỏi thì con cứ làm đi, nó mang thai rất cần pheromone của con, con cứ làm nhẹ nhàng thôi nếu sợ nó bị thương, nhưng mẹ nghĩ nó giỏi hơn hầu hết omega của đế quốc đó, nên con mà nhịn thì không chỉ nó không ổn mà con cũng không tốt đâu, hiểu chưa con trai"
Mẹ Lưu nhịn cười giải thích cho anh hiểu, nhìn con trai lỗ tai đỏ lên cũng thấy thú vị gì đâu, không ngừng anh ngây thơ vậy đó.
Lưu Thiếu Nghiêm cảm thấy mình thiệt ngu ngốc, nhưng anh nào kịp nghĩ nữa, trên lầu lại vang lên tiếng gọi nỉ non của vật nhỏ nhà anh.
Lưu phu nhân nhìn anh chạy đi lại dựa vào ghế cười ha ha lên, Lưu đại tướng sợ bà cười đến tắt thở thì đứng lên vỗ lưng cho bà, trong lòng cũng cười thầm thằng con khờ nhà mình.1
Ở dưới hai vị cha mẹ cười trên nổi đau của người khác, bên trên Giang Kỳ như con thú nhỏ tìm mẹ cứ ngồi trên giường kêu ngao ngao.1
" Thiếu Nghiêm anh ở đâu?"
Lưu Thiếu Nghiệm vọt vào phòng ôm vợ nhỏ lên.
" anh đây"
Giang Kỳ rúc đầu vào hõm vai anh hít hà vài cái, ỷ lại mà ôm eo anh không buông.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn trạng thái của cậu cũng thấy lạ, vội nâng mặt cậu lên nhìn thử, Giang Kỳ như quả bóng xì hơi vậy, không có sức sống gì cả, anh hết hồn vội vàng hỏi.
" vợ à, em sao vậy, đừng doạ anh"
Lưu Thiếu Nghiêm cuống quýt hỏi.
" đói.."
Giang Kỳ yểu xìu nói.
" đói? anh mang em xuống lầu.."
Lưu Thiếu Nghiêm định đứng dậy thì bị cậu lấy đâu ra sức lực đè ngã ra giường.
Cái ngã này doạ anh hết hồn, vội ôm cậu ổn định trên người mình, sợ cậu đụng trúng bụng mình.
" em.."
Lưu Thiếu Nghiêm tính ngồi dậy thì nhìn thấy một màn khiến anh nổ tung.
Giang Kỳ đưa tay cởi sạch đồ mình quăng xuống giường, cơ thể không mảnh vải ngồi trên eo anh động thủ muốn cởi đồ của anh ra.
" Kỳ Kỳ.. em làm gì vậy.."
Lưu Thiếu Nghiêm vội giữ lại tay cậu đang cởi quần âu của anh, tay nhỏ còn bấm loạn mà đè ép tiểu huynh đệ bởi vì màn thoát y của cậu mà hơi cứng lên, khiến anh muốn tắt thở luôn.
" anh không thương em.."1
Giang Kỳ ủy khuất nhìn anh, tay nhỏ đẩy tay lớn của anh ra, tiếp tục cởi.
" anh.. sao anh không thương em được.. hừ.."
Một phút thất thần hạ thân đã bị tay nhỏ của cậu bắt giam khiến anh thoải mái hừ nhẹ một tiếng trầm khàn.
" vậy anh cho người ta ăn no đi"
Giang Kỳ vừa nói vừa đưa đầu lưỡi nhỏ ra l.iếm nhẹ đầu nấm to lớn một cái, mùi xạ hương cùng mùi trầm hương nồng đậm xộc vào mặt khiến cậu đê mê lên, lại l.iếm l.iếm vài cái nữa.1
" ân... em thật là yêu tinh mà.."
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn khuôn mặt nhỏ thoả mãn như ăn được món ngon, đôi mắt to cũng hít lại như sợi chỉ, động tác vụng về mà l.iếm l.ộng cự long của anh, kỹ xảo không có mà lại khiến anh muốn chảy máu mũi, cự long cũng sưng to lên trong tay cậu.
" ưm.. ngứa a.. Thiếu Nghiêm.. ở đây ngứa... giúp giúp Kỳ Kỳ..."
Giang Kỳ vừa ăn cự long của anh vừa uốn éo cái mông cong tới lui, đưa tay vói ra lỗ nhỏ sau mông, nhìn anh ám chỉ.
Đùng.
Lưu Thiếu Nghiêm cảm thấy dù mẹ anh không nói cho anh thì lúc này anh cũng không muốn nhịn nữa phải đè cậu xuống mà làm đến bụng nhỏ căng phồng lên mới thôi.1
Anh ngồi dậy đưa tay sờ phía miệng nhỏ nơi mông cậu, sờ đến một mảnh lầy lội ướt át còn ấm nóng, ngón tay không chút trở ngại trượt vào đường hầm, khuấy động lên.
Giang Kỳ kích động hét lớn, mông còn đẩy ra sau khiến ngón tay anh vào sâu hơn, chạm vào một nốt sần nhỏ hơi lồi lên, sướng đến độ rên rĩ không ngừng, đầu lưỡi cũng mất khống chế quét tới quét lui trên cự long của anh.
Lưu Thiếu Nghiêm đầu nổi đầy gân xanh, đẩy nhanh tốc độ tay, một lúc thêm 3 ngón vào, 4 ngón tay hợp lực moi móc bên trong đến nước nôi lên láng chảy đầy tay anh, nhiều đến mức chảy dọc theo cẳng chân nhỏ nhắn, hình ảnh d.âm m.ị này đập vào mắt anh khiến tim anh nổ tung, xốc cậu lên, để cậu ngồi lên cự long rồi đè xuống lút cán.
" ahh..."
Giang Kỳ kêu lên thoảng thốt, đ.ộng h.uyệt giống như lâu ngày không gặp nhớ nhung đến phát hờn thít chặt cự long đến không sao nhúc nhích được.
" em.. "
Lưu Thiếu Nghiêm thấy cậu kêu lên thì sợ mình làm tổn thương cậu, vội vã muốn hỏi.
" anh... nhanh lên.. ngứa lắm rồi.. đói nữa.. "
Giang kỳ không chờ anh hỏi đã tố tố lên, vừa thít chặt vừa uốn éo mông lên xuống vài cái nhưng có vẻ có tâm mà vô lực ngã vào ngực anh.
" hừ.. ân.. chặt quá rồi, em buông ra chút đi"
Lưu Thiếu Nghiêm cảm nhận huynh đệ mình như sắp chết ngạt đến nơi, nhúc nhích cũng khó khăn, tức giận vỗ vào mông cậu mấy cái.
" a..."
Vậy mà hơi nhả ra một chút, anh thừa thế luật động lên không ngừng.
" hưm... a... thích.. quá.. nữa.. a... a..."
Giang Kỳ ôm cổ anh hét lớn, hạ thân non mịn nhịn không được kích thích mà phun trào ra, cả người uốn cong như gợn sóng nhưng bên dưới vẫn hút chặt lấy cự long không buông, giông như chỉ cần nó không đút no cậu thì sẽ không buông ra vậy.
" vật nhỏ d.âm đ.ãng, cắn chặt như vậy, muốn ăn sạch anh sao"
Lưu Thiếu Nghiêm lại đánh bốp bốp vào mông cậu, mỗi lần anh đánh là bên trong lại thít lại, hút anh đến hồn cũng muốn bay ra luôn, anh xấu xa cắn lấy h.ạt đ.ậu trước ngực cậu mà gặm, m.út, vặn xoắn đủ đường, hai tay to lớn giữ hai cánh mông của cậu mà nâng lên hạ xuống không nhừng nghĩ.
Nhìn thì như vũ bão nhưng anh đều khống chế không vọt vào tử cung nơi có bé con mới hơn tháng của hai người.
" a... nữa... bên này cũng muốn... a..."
Giang Kỳ bê đầu anh ra, bởi vì anh đang cắn chặt không buông nên cậu kéo ra cũng kéo luôn đ.ậu nhỏ trước ngực đến dài ra, kích thích đến toàn thân run rẩy, cửa tử cung vậy mà hé ra một chút, cự long vừa quét qua đã khiến anh hết hồn vội thụt ra.
" a.. đừng.. đút cho em.. đói a... mau lên a... chồng ơi.."
Giang Kỳ vội vàng ngồi xuống lại, Lưu Thiếu Nghiêm không kịp trở tay cứ thế để đầu nấm loạt vào một chút, bởi vì lâu rồi không vào nên vừa vào tới anh đã nhìn không được bắn mạnh ra, muốn rút ra cũng không được vì cậu đã cắn chặt không buông.
" a... nhiều quá... ưm... nóng... thích quá... a..."
Giang Kỳ bị bỏ đói lâu nay được anh phun đến bụng nhỏ nóng lên, căng lên một chút, cả người cong lên.
Lưu Thiếu Nghiêm ngồi yên quan sát biểu cảm của cậu, thấy cậu không có đau đớn mà khuôn mặt cũng hồng lên trong tốt hơn nhiều lúc nãy thì thở nhẹ ra, xem ra mẹ nói đúng, dạo này anh không vọt vào lần nào, vậy mà khiến vật nhỏ tiều tụy đi, vốn muốn để cậu nghỉ ngơi nhưng có vẻ vật nhỏ còn chưa no, cự long bán cương bên trong cảm nhận rõ ràng bản thân bị rất nhiều cái miệng nhỏ ăn lên.
" nữa... nữa... nha.."1
Giang Kỳ hé mắt nhìn anh, ôm đầu anh hôn lên, ý đồ dụ dỗ rõ ràng, còn phả ra mùi hương càng thêm nồng đậm, sắp có xu hướng muốn lấn áp mùi trầm hương của anh rồi.
Tôn nghiêm bị khiêu khích, sao có thể nhịn, anh đè cậu ra giường tiếp tục cầy cấy, quyết tâm đút no vật nhỏ bị bỏ đói lâu ngày.