Giang Kỳ mềm nhũn tựa lên ngực anh thở phì phò không ngừng, cao trào khiến cả người cậu ửng đỏ, tiểu Kỳ Kỳ đáng yêu rủ xuống, bị một bàn tay to nắm trong tay xoa nắn lên.
" a... "
Một trận luật động như vũ bão lại vang lên, âm thanh bép bép không ngừng truyền ra, cả phòng tắm nóng như lửa, hơi nước giăng đầy.
" thích không vợ?"
Nghiêm đại tá khàn khàn thì thào bên tai cậu, còn ngậm lấy, day cắn, l.iếm lộng.
" ưm... ha..."
Giang Kỳ nói không ra hơi chịu đựng anh ra vào đỉnh lộng không ngừng, mỗi lẫn đều chà sát qua điểm mẫn cảm của cậu, cậu mơ hồ nhớ ra mới nãy anh còn chưa có bắn, cơ mà suy nghĩ này chỉ tồn tại như ánh sáng đơm đóm, vụt sáng rồi vụt tắt, tâm trí cậu đã lại bị anh đánh đến quân lính tan rã, chỉ có thể mặc anh cầy cấy yêu thương.
Sau hơn trăm cái đỉnh lộng anh mới gầm lên gòng mình bắn sâu vào u cốc mê người.
" a...."
Giang Kỳ mềm mại mà rên một tiếng, nằm bẹp trên người anh không dậy nổi.
Đợi anh phát hiện ra thì cậu đã ngủ mất rồi.
Anh bất đắc dĩ phát vào mông cậu một cái, đổi lại là tiếng cằn nhằn của vợ yêu.
" đừng... để cho con anh ngủ..."
Giang Kỳ ôm cổ anh lẩm bẩm rồi ngủ ngon lành.
Nghiêm đại tá nhận mệnh, tẩy sạch cho hai người, ôm vợ yêu về giường, cự long bị anh nhét trở lại vào miệng nhỏ vẫn còn ướt át của cậu, thoải mãn ngủ rồi.
...
Thời gian trôi qua vẫn tốt đẹp như vậy, dường như mọi người cũng dần quên đi sự việc kia, chuyện nên làm vẫn phải làm, chuyện nên đến vẫn phải đến.
Ngày lâm bồn của Giang Kỳ cũng đã tới.
Lần này vì sợ sự cố lại diễn ra nữa cho nên Lưu Thiếu Nghiêm được đặc cách cho vào phòng sinh, ở bên cạnh Giang Kỳ trong suốt cả quá trình.
Bé con lần này lại rất bướng bỉnh, chèn ép Giang Kỳ đến tận hai tiếng đồng hồ mới chịu ra, vừa ra đã hù doạ cả phòng người đến ngã rạp.
Thật sự là phòng không có sai mà, mấy đứa cháu của Lưu gia thật biết chèn ép người, kiểu này chắc xưng bá đế quốc mất thôi.
Nói tới việc này, người chứng kiến sự khác biệt của đứa trẻ nhà Lưu gia cũng không có ít, cao tầng đế quốc lên tiếng chất vấn Lưu gia che giấu đủ sâu.
Lưu Thiếu Nghiêm đứng trước mặt bọn họ hờ hửng nói.
" con là con của tôi, tôi muốn giấu thì làm sao, các người có thể làm gì, giỏi thì đẻ một đứa đi"1
Nghẹn họng một đám lão đầu giận dữ đến vểnh cả râu.
Mấy vị bác sĩ trong khu thực nghiệm cũng bị lôi ra chất vấn, khổ nổi các ông đâu phải dạng vừa, trực tiếp đẩy vấn đề lên người Lưu gia, nói rằng người ta là cha của đứa nhỏ, ép bọn họ ký kết hiệp nghị không nói ra, cơ mà mấy năm nay Lưu gia vẫn cho họ ghi chép lại tình huống của mấy đứa nhỏ, cũng không nói không thể cho người khác biết, lúc này cũng đã lộ thì không giấu diếm nữa.
Một đám lão già bị nghẹn đến nội thương nhưng không làm được gì, nhưng từ đó hai đứa bé nhà Lưu gia càng được săn đón hơn bình thường, ai cũng muốn cướp về.
Cơ mà nghĩ thì nghĩ vậy thôi, còn chưa có ai dám ra tay cưỡng ép ký hôn ước từ nhỏ với hai đứa bé, muốn làm cái gì cũng không bằng cho con cháu mình từ bây giờ tiếp cận lấy lòng, vung đắp thật nhiều độ hảo cảm, có lợi cho mai sau, khi hai đứa nhỏ đến kỳ phân hoá, tới lúc đó mới lo làm chuồng thì đã muộn.
Nhưng Lưu gia luôn bảo vệ rất chặt chẽ hai đứa nhỏ, mà bọn nó cũng quá ngoan, ngoài trường học thì đều không bao giờ la cà ở đâu, nên muốn tiếp cận chỉ có thể là ở trong trường.
Thụy Minh Hiên từ lúc biết bé cưng của nó có năng lực đặc biệt thì càng thêm ảo não, theo đuổi bé cưng đã gặp biết bao trắc trở, bay giờ còn lòi ra một đống tình địch, ngày tháng sau này biết sống sao.1
...
Đứa bé thứ ba của Lưu gia là một bé gái, Lưu Kỳ Nhiên, Nhiên trong an nhiên, không lo nghĩ.
" ba ba, con muốn xem em gái"
Lưu Kỳ Trạch chỉ mới cao tới giường cố gắng dùng đôi tay đôi chân mũm mĩm của mình mà leo lên giường của Giang Kỳ.
Lưu Thiếu Nghiêm thấy nó như vậy thì xách nách nó tha lên, sẳn tiện tha luôn Miêu Miêu nhỏ đang dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn anh, nhà lại thêm một tiểu tổ tông.
Tiểu tổ tông này lại còn nhận hết sủng ái, muốn mắng cũng không được, đánh thì càng không xong, cơ bản là không thể làm gì khi nó trưng ra khuôn mặt non nớt ủy khuất đến ngập trời của mình.
Lưu Kỳ Dương dùng tay nhỏ bé chọt chọt mặt nhỏ của em gái, mềm mại, nhìn rất ngon.1
Thế là dưới ánh mắt của cả nhà Lưu gia, nó in một nụ hôn dính nước miếng lên mặt em gái mình.
" ngon, còn thơm nữa, anh trai, anh cũng thử"1
Nó gật gù đánh giá rồi quay qua nói với anh trai mình.
Lưu Kỳ Trạch nghe nó nói vậy cũng nóng lòng muốn thử, lại còn rất cân xứng mà ịn lên má bên kia của em gái.
Lưu Kỳ Nhiên mới một ngày tuổi cứ thế mở to đôi mắt tròn xoe tựa bảo thạch của mình ra nhìn hai anh trai sàm sỡ mình, miệng còn cười toe tét.
" ha ha ha...."
Cả nhà cười vang.
...
Thời gian thấm thoát trôi đi, giống như con tằm kéo sợi, kéo mãi không ngừng, nháy mắt đã qua 11 năm.1
Lưu Kỳ Nhiên 11 tuổi, Lưu Kỳ Trạch và Lưu Kỳ Dương 16 tuổi.
11 năm, thời gian đủ dài để mọi thứ diễn ra, đế quốc lại càng thêm giàu mạnh, đã vươn mình ra tinh không rộng lớn, những chuyến du hành không gian trở nên thường xuyên, đế quốc đã lại tìm ra thêm hai tinh cầu nữa phù hợp cho con người sinh sống, vì để khai thác hai nơi này mà đế quốc đã kêu gọi di dân, rất nhiều người dân nằm ngoài đế đô đồng ý đi, dân số trên tinh cầu Hoa Hạ giảm mạnh, dù vậy nơi trung tâm của đế quốc, đê đô vẫn là nơi người người hướng tới.
Hồ nước được hình thành vào thời điểm đó nay đã trở thành một kỳ cảnh của tinh cầu Hoa Hạ.
Đúng như các nhà khí tượng đã đoán, tinh cầu Hoa Hạ mấy năm gần đây khí hậu liên tục biến đổi, những lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn thiên không cũng có thể chứng kiến những đám mây trắng bay bay, xung quanh hồ nước lại có thể chứng kiến rất nhiều những cỏ non xanh rì.
Bề mặt tinh cầu đã thay đổi đến mức từ vệ tinh nhìn xuống cũng có thể nhìn thấy một mảng xanh mượt, hút mắt.
Đế quốc vì bảo vệ nơi này mà bao vây lại, tiến hành phân tích đất đai và nguồn nước nơi này, sau khi phát hiện nó không bị bất cứ ô nhiễm nào thì tiến hành khai thác xanh, xung quanh hồ nước cũng được khai phá, xây dựng cơ sở hạ tầng, diện tích đế quốc lại mở rộng ra gần vạn dặm lãnh thổ.
Hôm nay khu trung học học viện đế đô đã tiến hành một buổi tham quan khu vực ghi dấu lịch sử này.
Trước cổng học viện đế đô đậu đầy xe buýt hai tầng, nó chính là phương tiện mà học viện bố trí để đưa học sinh đi tham quan hồ Thiên Thanh.
Bởi vì hôm nay không đi học nên rất nhiều học sinh không ở trong ký túc xá của trường đến giờ lên xe mới đến, hai anh em Lưu gia cũng vậy.
Một chiếc xe family phiên bản giới hạn bề ngoài không quá sang trọng nhưng chỉ cần là con cháu thế gia lâu đời ở đế đô thì đều biết, chủ sở hữu của chiếc xe này không phú thì quý, vậy mà hôm nay bọn họ được nhìn thấy một chiếc rồi.