Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 769



Chương 769

Tối hôm trước Hoàng Trường Minh bị thương phải đưa đến bệnh viện, đến bây giờ cho dù là đêm qua Hoàng Trường Minh ngủ ở nhà, Lam Ngọc Anh cũng không dám để anh đụng nước nhiều, chỉ đơn giản là rửa mặt, bây giờ thời tiết nóng nực, đã gần ba ngày rồi anh không được tắm, nhất định là cảm thấy khó chịu lắm.

Vì là phòng bệnh cấp cao nên phòng tắm rất rộng, bên trong còn có vòi tắm hoa sen. Lam Ngọc Anh chuyển ghế vào và lấy hai chiếc đệm êm ái đặt lên mặt ghế và lưng ghế để Hoàng Trường Minh có thể ngồi thoải mái hơn.

Sau khi đỡ lấy được chậu nước ấm, cô vặn khăn và bắt đầu lau người cho anh.

Vốn dĩ công việc lặt vặt này thực sự có thể thuê y tá, nhưng Hoàng Trường Minh sẽ không bằng lòng, hơn nữa cô lại càng không muốn, dù sao thì cô không muốn nữ làm việc ấy, nói chi là đến nam. Ngẫm đi ngẫm lại cảnh tượng kia đều thấy say sưa.

Ngoại trừ lúc bác sĩ đổi thuốc, Lam Ngọc Anh giúp anh thay quần áo từ trong ra ngoài, biết anh bị thương ở đầu. Nhưng mỗi khi nhìn thấy những vết thương ấy, cô vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nghĩ đến chữ “người hùng” mà mấy cô y tả vừa rồi nhắc tới, Lam Ngọc Anh rất đồng ý, anh quả thực là người hùng của cô.

Mặc dù vết thương trên người anh khiến cô cảm thấy khó chịu nhưng phần còn lại của cơ thể vẫn rất khỏe khoắn, săn chắc, dù có nhiều vết thương như vậy nhưng từng đường cơ vẫn trông rất gợi cảm, nhất là sau khi lau lưng cho anh xong rồi đến lau phần trước ngực, Lam Ngọc Anh nắm chiếc khăn trong lòng bàn tay, khuôn mặt cô dần dần nóng lên.

Người đàn ông này, dù đã bốn năm đã trôi qua rồi nhưng vẫn duy trì được vóc dáng tốt. Nếu vừa rồi bị nhóm y tá trẻ kia nhìn thấy, không biết là nhất định sẽ còn hét lên đến cỡ nào.

Nghĩ đến thế, trong lòng Lam Ngọc Anh quyết định sau này dù chỉ là thay quần áo nhưng cô cũng sẽ dìu Hoàng Trường Minh vào phòng tắm.

Khi Lam Ngọc Anh chuẩn bị đứng lên, Hoàng Trường

Minh nắm lấy tay cô và chỉ vào chiếc quần đùi duy nhất trên người anh: “Còn chỗ này chưa có lau”

“Anh tự mà lau lấy.” Cô ngượng ngùng đỏ mặt.

“Có ai mà lại làm việc không đến nơi đến chốn đâu chứ. Hoàng Trường Minh ranh mãnh híp hai mắt lại.

Lam Ngọc Anh toàn thân đều đổ mồ hôi nhễ nhại, cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, mặc dù chưa nhìn thấy hay chạm vào nhưng cô vẫn rất xấu hổ. Lam Ngọc Anh quyết tâm không tiếp tục nữa, cô vò khăn rồi ném vào Hoàng Trường Minh: “Anh có tự lau hay không, nếu anh không tự lau em sẽ mặc lại quần áo cho anh.”

Thấy Lam Ngọc Anh thật sự không giúp đỡ, Hoàng Trường Minh đành phải tự mình cầm khăn tắm lên.

Nghe tiếng lau nhỏ nhẹ, Lam Ngọc Anh đứng đợi. Mấy chục giây sau, cô cắn môi hỏi: “Anh xong chưa?”

“Ừm. Hoàng Trường Minh bình tĩnh đáp lại.

Nghe vậy, Lam Ngọc Anh không nghi ngờ gì liền quay mặt lại.

Cô thiếu chút nữa đã hét to lên.

Hoàng Trường Minh đã lau xong, nhưng anh hoàn toàn không mặc quần đùi vào, thứ to lớn kia cứ thể mà nổi lên phía trên.

Hai mắt Lam Ngọc Anh nóng đến mức không mở ra được nữa, nhưng Hoàng Trường Minh vẫn ở đó, chậm rãi nói: “Quần rớt xuống mắt cá chân rồi, anh không có cách nào cúi xuống được, không nhặt được. Ngọc Anh, em giúp anh mặc vào đi”

Thực sự không có cách nào để nghiêng người hoặc cúi xuống khi bị gãy xương sườn. Những điều này cũng đã được bác sĩ giải thích.

Lam Ngọc Anh đành phải đỏ mặt ngồi xổm xuống trước mặt anh, sau đó nhặt chiếc quần đùi treo trên mắt cá chân lên, nhích lên một chút, nhích lên đến eo, cô thở dốc cách khó khăn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.