Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 746



Chương 746

Lê Hoài Lâm sau khi nhận điện thoại của anh ta đúng lúc đang ở nhà của mình, đến cả thay dép vẫn chưa thay, hay tại chắp sau lưng đang chịu đừng những lời quở trách ngu xuẩn từ miệng vợ.

“Trường Minh?”

Lê Hoài Lâm thấy anh ấy gọi tới nên rất kinh ngạc, đi đến bên cạnh của sổ: “Sao vậy, có chuyện gì thế?”

“Chú Hoài Lâm, hôm nay bác đã gặp Ngọc Anh đúng không?” Hoàng Trường Minh đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng!” Lê Hoài Lâm gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu: “Có chuyện gì thế?”

“Khi nào cô ấy rời đi ạ? Cô ấy đến hiện tại vẫn không thể liên lạc được, cũng chưa về nhà!”

“Không liên lạc được? Chuyện gì vậy!” Lê Hoài Lâm sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhớ lại nói: “Bác và cô ấy gặp mặt nhưng cũng không nói gì lâu cả, bởi vì còn bận việc, đến cốc cà phê cũng không kịp uống, nên bác đã đi trước! Ngọc Anh có lẽ cũng không ở đó quá lâu, có phải là cô ấy đi đến chỗ người bạn đó”

Lúc nói có việc đột xuất, bác ấy liền quay đầu lại nhìn vợ mình một cái.

“Không có, cháu hiện tại, không tìm được cô ấy!” Hoàng Trường Minh nghẹn lời.

“Trường Mình, cháu có phải đang nghi ngờ cô ấy mất tích rồi đúng không?” Lê Hoài Lâm nghe vậy, nhăn mày nói.

Hoàng Trường Minh không trả lời, nhưng ẩn ý trong câu nói đã sáng tỏ: “Lúc chú nhìn thấy cô ấy lần cuối, là ở trong phòng sách của tiệm cà phê đúng không?”

“Đúng!” Lê Hoài Lâm khẳng định.

“Hiện tại cháu đến đó kiểm tra camera!” Nói xong,

Hoàng Trường Minh liền tắt máy.

Lê Hoài Lâm cầm điện thoại, biểu cảm khuôn mặt nghiêm nghị.

Anh ấy ngược lại, không cảm thấy Hoàng Trường Minh rất thận trọng, mà là lo lắng Lam Ngọc Anh thực sự đã xảy ra chuyện.

Vì cách xa, nên Nguyễn Hồng Mai không nghe rõ cuộc nói chuyện điện thoại, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng vài chữ “Lam Ngọc Anh”, lập tức đứng dậy đi qua đó, không quan tâm đến hình tượng bình thường: “Lê Hoài Lâm, anh đã về đến nhà rồi, mà lại vô liêm sỉ mà cứ câu dài câu ngắn Lam Ngọc Anh’, anh đúng là mặt mo mà! Tôi xấu hổ thay anh!”

Lê Hoài Lâm giống như không nghe thấy, trong lòng anh ấy chỉ nghĩ đến chuyện Hoàng Trường Minh nói trong điện thoại.

Trên tầng vọng lại tiếng vang, Lê Tuyết Trinh mặc quần áo ngủ chạy xuống: “Bố, mẹ! Hai người đang ồn ào chuyện gì thế, vừa nãy ở trong phòng ngủ nghe thấy hai người cãi nhau! Đã xảy ra chuyện gì thế a?”

Nguyễn Hồng Mai nháy mắt ra hiệu.

“Bố?” Lê Tuyết Trinh lập tức hỏi.

“Mẹ con đến tuổi mãn kinh rồi!” Lê Hoài Lâm chau mày, lập tức cầm điện thoại, nói: “Bố còn có việc, Tuyết

Trinh, chăm sóc mẹ nhé!”

Vừa dứt lời, liền đi ra ngoài cửa.

Nguyễn Hồng Mai ngồi dậy muốn đuổi theo, nhưng lại bị Lê Tuyết Trinh chặn lại, sau đó lắc đầu với mẹ, tỏ điệu cười đã tính trước mọi việc.

Lúc xe của Lê Hoài Lâm đến tiệm cà phê, thì đúng lúc

Hoàng Trường Minh đi từ trong ra.

“Trường Minh, sao rồi?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.