Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 733



Chương 733

“Em dạy anh vậy…” Cô thở dài.

Lam Ngọc Anh luôn bơi giỏi và việc dạy bơi không khó đối với cô.

“Hoàng Trường Minh, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ.

“Đồng ý.”

Tuy rằng anh sợ nước, nhưng nước ở bể bơi cũng tốt hơn nhiều ở sông, dáng người anh cao lớn, cơ ngực nửa ẩn nửa lộ dưới nước ở độ sâu một phẩy năm mét, mặc dù có hơi kháng cự nhưng vẫn có thể chống đỡ được.

Lam Ngọc Anh cũng đeo kính bơi và giữ tay cầm bên bể bơi. Anh đã dạy cô bắn súng và cưỡi ngựa. Cô vẫn chưa dạy anh cái gì. Sau khi nghĩ về điều này, cô trở nên rất nghiêm túc, giống như một huấn luyện viên bình thường: “Đầu tiên, anh hãy thử thả lỏng cơ thể, sau đó dang rộng hai tay một chút, giữ tấm ván nổi, xem tạm thời banh có thể thích nghi được không?”

Nhưng mà mới trôi qua không lâu, cô đã không chịu đựng được.

“Anh đừng chạm vào em nữa được không?” Lam Ngọc Anh cắn môi, sắc mặt đỏ bừng.

“Anh không biết bơi mà. Hoàng Trường Minh nhưởng mày nhìn cô chằm chằm, chính trực nói: “Ở dưới nước sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, đương nhiên, anh sẽ vô ý thức muốn bắt lấy em thôi “… Lam Ngọc Anh không nói nên lời.

Cô nuốt nước bọt tiếp tục dạy dỗ anh, coi như đó là một phản ứng thể chất bình thường, nhưng anh không chỉ dùng tay ôm cô, ôm eo cô, bàn tay to còn không ngừng đi xuống bên dưới hết lần này đến lần khác. Giữ eo và bụng của cô, chuyển qua lại như đang vui đùa…

Mặc dù không ai để ý đến những cử động nhỏ của bọn họ, nhưng tai của Lam Ngọc Anh đã trở nên đỏ bừng.

Hoàng Trường Minh nuốt nước bọt khi cô dìu anh theo tấm ván nổi, cố gắng mở rộng ra, anh lại đứng thẳng dậy và ôm trọn cô vào trong vòng tay mình.

Lam Ngọc Anh đưa tay lên, vừa chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Cô tháo kính bơi ra, trong tầm mắt cô là mái tóc đen ướt đẫm của Hoàng Trường Minh, những giọt nước lấm tấm trên mặt anh, cổ họng anh…

Cảm giác như nước trong bể bơi đang dần cuồn cuộn lên.

Bàn tay anh không biết đã trượt lên xuống bao nhiêu lần, những đầu ngón tay thô ráp của anh chạm vào cô qua lớp vải, Lam Ngọc Anh đẩy anh ra vì xấu hổ. Lần này cô chắc chắn một trăm phần trăm rằng anh không đến đây để học bơi.

Nhìn Diệp Tấn đã đặt búi nhỏ lên bờ, anh ấy quay người bơi đến bên cạnh bể bơi, bước lên bậc thềm.

Thấy cô đỏ mặt như vậy, Diệp Tấn đưa khăn tắm qua hỏi: “Ngọc Anh, cậu không sao chứ?”

“Không sao…” Lam Ngọc Anh xấu hổ lắc đầu. Nghe thấy phía sau có tiếng nước dâng cao, cô liếc mắt nhìn bóng dáng cao lớn, cắn môi bước nhanh rời đi.

Diệp Tấn cau mày, ánh mắt quan tâm đuổi theo, bên cạnh có tiếng bước chân vang lên, Hoàng Trường Minh quấn khăn tắm quanh eo nhìn Lam Ngọc Anh đang buồn bực muốn rời đi, vẻ mặt anh đầy nuông chiều nói: “Cô ấy cứ động một chút là lại xấu hổ ấy mà.

Câu này đơn giản chính là muốn tuyên bố chủ quyền.

Diệp Tấn đẩy gọng kính, anh ấy cười có hơi miễn cưỡng.

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, anh đi tới quầy lễ tân, đưa chìa khóa trả phòng, Hoàng Trường Minh bế con trai lên: “Đậu Đậu khát rồi. Trước tiên tôi dẫn nó đến đó mua một chai nước uống.” Lam Ngọc Anh gật đầu và nhìn bố con họ đi về phía siêu thị bên cạnh.

Quầy lễ tân chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Tấn không có cơ hội nói vài câu với cô trong suốt quá trình ở trong hồ bơi, lúc này rốt cuộc cũng không bị quấy rầy, nói: “Ngọc Anh, cậu và anh Trường Minh…”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.