Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 706



Chương 706

Hoắc Trường Minh cẩn thận đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, sau đó chìa tay ra, nắm chặt tay cô đồng thời cũng bưng tách cà phê lên, xoay người đi ra ngoài phòng nước.

Đến cửa rồi lập tức Hoắc Trường Minh dừng bước: “Phan Duy!”

“Tổng giám đốc Trường Minh!” Phan Duy lập tức nhanh chân chạy đến.

Mắt Hoắc Trường Minh vẫn nán lại phòng nước, đôi mắt đầy nghiêm nghị, biểu cảm hờ hững trầm giọng nói: “Lập tức tuyên bố quy định mới của công ty ngay bây giờ, bắt đầu từ bây giờ đến sau này không ai được phép ăn nói bậy bạ trong công ty nữa, nếu ai vi phạm lập tức đuổi việc thẳng! Phải kiểm tra hòm thư của từng nhân viên một có nghe không! “Rõ ạ!” Phan Duy gật đầu.

Trong khi đó, các nữ nhân viên trong phòng nước không ai dám thở mạnh, không ai dám họ he gì.

Mãi cho đến khi trở về phòng làm việc, Hoắc Trường Minh mới buông lỏng tay cô ra, chìa tay bưng tách cà phê ra: “Ngọc Anh, em cứ ngồi ở số pha này lướt facebook đi, anh đi xử lý văn kiện cho xong đây”

Lam Ngọc Anh nhìn cánh cửa sau đóng lại, trong tầm mắt cô là bóng hình cao lớn vai dày lưng rộng của anh.

Cuối cùng cô cũng hiểu ra vì sao anh lại đột nhiên muốn pha chế cà phê với cô, nhưng lại tháo nhẫn của cô xuống, hóa ra là có ý đồ khác, chính là để thể hiện màn kịch vừa rồi đây.

Lam Ngọc Anh vẫn biết rõ rằng anh cố ý làm như vậy.

Anh đã thấu tỏ mọi tâm tư của cô, nhưng anh không nói gì, mà trực tiếp dùng hành động này để chặn miệng đám người kia.

Trong lòng cô chợt thấy ấm áp, làm sao cô có thể không cảm động kia chứ, cô không đến sô pha ngồi mà tiến về trước hai bước, ôm lấy tấm lưng vững chãi của anh từ phía sau.

Lam Ngọc Anh dịu dàng gọi: “Hoắc Trường Minh à.. Hoắc Trường Minh đứng lại, để mặc cho cô ôm hai giây, sau đó bưng tách cà phê xoay người lại.

Đôi mắt trầm tĩnh sâu thăm thẳm cúi xuống dán chặt vào người cô, bốn mắt nhìn nhau, không cần nói thêm bất cứ điều gì cả, cảnh tượng đầy lãng mạn này cũng kéo xuống, đôi mi của Lam Ngọc Anh run rẩy, không kìm lòng được mà nhón chân hôn lên cánh môi mỏng của anh.

Hoắc Trường Minh bất động, nhướng mày, lúc cô rời môi khỏi thì dùng khuỷu tay ôm lấy cô lại, hôn sâu hơn. Phòng làm việc lớn như vậy mà lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Lưng cô tựa vào cánh cửa, Lam Ngọc Anh bị anh hôn đến mức có hơi ý loạn tình mê, hoảng hốt nhìn tay của mình không biết từ lúc nào đã lôi áo sơ mi ra khỏi thắt lưng anh, quần áo nhăn nhúm, mà áo sơ mi của mình cũng bị xé toạc từ lúc nào không biết.

Về phần tách cà phê đó, nó đã bị đổ đầy ra sàn nhà. Căn phòng tràn ngậm hương vị cà phê và tình ái.

Ở đây có một chỗ trống, hai chân Lam Ngọc Anh bị nhấc lên khỏi mặt đất, đôi tay chắc khỏe của anh bế bổng cô lên, nụ hôn men theo xúc cảm đó mà càng thêm kịch liệt.

“Hoắc Trường Minh, không được..”

Khó khăn lắm Lam Ngọc Anh mới có thể thốt lên lời, cô hoảng loạn nhắc nhở anh.

Dường như Hoắc Trường Minh cũng dần bình tĩnh trở lại, sóng mũi cao của anh áp lên gương mặt cô, yết hầu nuốt ừng ực, kèm theo đó là tiếng thở dốc gấp gáp, con ngươi đen láy đang cố gắng gượng kiềm chế hằn những tia máu đỏ đang sực trào.

Mấy giây sau, anh mới khàn khàn đáp lại: “Còn đang muốn quyến rũ anh ư?”

“Em đâu có.” Lam Ngọc Anh cực kỳ oan uổng.

“Anh còn phải phê duyệt văn kiện, nếu như em còn tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt này thì anh không thể kiềm chế được mà trực tiếp “muốn” em ngay tại đây đấy!” Bàn tay lớn của Hoắc Trường Minh áp lên nửa gương mặt của cô, từng câu từng chữ anh nói như phun ra lửa.

“Đừng mà!” Lam Ngọc Anh xấu hổ ngượng ngùng, cuống cuồng cúi mặt xuống.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.