Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 696



Chương 696

Lam Ngọc Anh cảm thấy mặt mình nhanh chóng sưng lên, khỏe miệng động đậy một chút cũng đau.

Lại Diệp xắn hai tay áo, nghiến răng nghiến lợi xông lên: “Con tiện nhân kia, tôi thay con gái dạy cô bài học. Trước kia mỗi lần đến nhà họ Lam, tôi đều cho cô biết tay, hôm nay cũng không ngoại lệ, tôi không thể không đập nát mặt cô.

Dứt lời, bà ta giơ tay lên cao.

Bị kích động đến mức sắc mặt vặn vẹo, Lại Diệp tràn đầy tức giận trút hết lên người cô.

Vừa nãy bị tát là do quá đột ngột, Lam Ngọc Anh sao có thể để bà ta tiếp tục chứ?

Mà bàn tay của Lại Diệp chưa chạm đến, cô đã nâng tay lên định bắt lấy tay bà ta, nhưng có người còn nhanh hơn cô.

Dáng người cao lớn bỗng tiến lên che chắn trước mặt cô, bàn tay to mạnh mẽ nằm lấy cổ tay Lại Diệp, bẻ gập xuống hất ra, Lại Diệp lảo đảo lui về sau mấy bước, đụng vào vách tường bên cạnh, Lam Ngọc Thiên vội chạy đến,

Lam Ngọc Anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt cương nghị trước mắt, cô bất ngờ “Hoàng Trường Minh, sao anh lại đến đây?”

“Có đau không?” Hoàng Trường Minh chau mày nhìn chăm chú khuôn mặt cô.

Trong hai con người của anh đều là hình ảnh phản chiếu của cô, cùng những lo lắng và đau lòng.

“Cũng tạm… Lam Ngọc Anh sợ anh không yên tâm. Nhưng mà anh vừa chạm đầu ngón tay vào chỗ sưng, cô đau rát nhíu mày, miệng rít lên một hơi xuýt xoa.

Mặt mũi Hoàng Trường Minh chợt âm trầm xuống vài phần, xoay người bước đến Lại Diệp đang nằm trên đất.

Lam Ngọc Anh thấy anh cúi người xuống thì biết anh muốn làm gì, giống như bốn năm trước, mỗi lần cô bị người nhà họ Lam ức hiếp tủi thân, anh cứ như trên trời đáp xuống bảo vệ cô. Nhưng mà lần này cô không muốn núp sau anh, bước lên kéo tay áo anh: “Hoàng Trường Minh…

Sau đó tự mình bước lên trước mặt Lại Diệp, chậm rãi kh người ngồi xổm xuống.

“Chát.

So với cái tát vừa nãy còn lớn tiếng hơn.

Lam Ngọc Anh hầu như lấy hết sức lực tát xuống, ngón tay có chút run lên, mà mặt của Lại Diệp cũng sưng to hơn, hằn lên rõ ràng năm ngón tay.

Nhưng ngón tay nhỏ của cô lại hạ xuống “Chát. một lần nữa, cũng mạnh không thua gì lần trước.

Lại Diệp hoàn toàn không ngờ, cô bình thường nhẫn nhục chịu đựng, không ngờ đột nhiên tát bà ta hai cái, vẻ mặt choáng váng.

Sau khi phản ứng lại muốn lao đến đánh trả, nhưng lại sợ hãi khuôn mặt lạnh băng của Hoàng Trường Minh phía sau cô, ánh mắt lạnh lẽo khiến bà ta thấy nghẹt thở sắp chết đến nơi.

Lam Ngọc Anh tuy không nhìn lại nhưng Lam Ngọc Anh biết Hoàng Trường Minh như vị thần hộ mệnh đứng ở sau cô, nên cô không hề sợ hãi.

“Cái này là do bà mới đánh tôi, tôi trả lại gấp đôi, còn những lần trước. Cô nói tới đây thì dừng lại, nhìn ánh mắt hoảng sợ của Lại Diệp, phất tay mình: “Tôi sợ làm bẩn tay mình, nên bình thường không so đo với bà. Hy vọng bà về sau đừng hở ra là giống chó điên cắn người, tôi không còn là Lam Ngọc Anh năm đó bị mẹ con bà cưỡi trên đầu trên cổ mà bắt nạt nữa đâu”

Cửa phòng làm việc mở ra, Lam Khải Dương nghe được tiếng náo loạn liền vịn vách tường đi ra.

Nhìn thấy cảnh lộn xộn, không cần hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì, tức giận quát: “Hai người các ngươi cút ra khỏi nhà tôi. Ngay lập tức!”

Hai người bị ám chỉ là Lại Diệp và Lam Ngọc Thiên.

Hai mẹ con nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể nuốt giận mà rời đi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.