Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 690



Chương 690

“Không ăn” Hoàng Trường Minh trầm giọng. Lam Ngọc Anh đưa que kem trên tay dơ ra trước mặt anh ấy.” Ngon lắm, hay là anh nếm thử một chút nhé?”

“Không thử!” Hoàng Trường Minh lạnh lùng.

Nếu mà nói hai chữ lúc trước vẫn coi là bình thường, vậy hiện tại đã thể hiện rõ ràng nỗi oán hận sâu trong lòng.

Lam Ngọc Anh có ngu đi nữa cũng có thể đoán ra được, nguyên nhân anh ta làm mình làm mẩy lúc này là gì, ngày hôm qua anh ta không dễ dàng gì mới sắp xếp được không gian riêng tư cho hai người nhưng đều bị Nguyễn Phong phá hỏng, hơn nữa nếu không phải lúc sáng anh ta quấy rối, thì hôm nay Bánh Bao Nhỏ thế nào cũng đến chỗ chú nó

Trong lòng cô ấy cảm thấy vừa buồn cười lại vừa ngọt ngào.

Lam Ngọc Anh nhìn ánh mắt Bánh Bao Nhỏ, vẫn chú tâm vào ăn uống như vậy, sau đó cúi đầu ăn một miếng kem, cô ấy có chút ngượng ngùng đi tới, chìa tay ra nhẹ nhàng nằm lấy tay anh ấy, khẽ đụng hai cái “Làm gì thế?” Hoàng Trường Minh không vui, hỏi.

Lam Ngọc Anh không lên tiếng, mà nhón chân lên, trong ánh mắt đầy bất ngờ cô ấy hôn nhẹ lên đôi môi của anh ta.

Sau khi dùng đầu lưỡi đẩy vào miệng, cô ấy truyền miếng kem vào trong miệng anh ấy, nét mặt ửng đỏ hỏi: “Ngon không anh?”

“Ưm.” Yết hầu Hoàng Trường Minh động đậy.

Lòng bàn tay mở ra cầm chặt tay cô ấy, vẫn chưa thỏa mãn muốn thử lần nữa.

Tuy rằng hành động gan dạ cô ấy làm, ở đây là đất nước phương Tây, đối với những chuyện như vậy chẳng có gì là lạ, nhưng cô ấy vẫn rất thẹn thùng, nghẹn ngùng đến nỗi lông mi run rẩy, cô ấy quay đầu né tránh, ngại ngùng nhắc nhẹ: “Đừng để dậy hư đứa bé.

Hoàng Trường Minh lồng ngực có chút phập phồng, không làm cô ấy khó xử, chỉ cầm tay đan xen vào trong lòng bàn tay cô ấy.

Chiều tối, bọn họ tìm đến quán ăn Trung Hoa chính gốc, dùng xong bữa liền lập tức trở về khách sạn sắp xếp hành lý chuẩn bị ra sân bay, Hoàng Trường Minh đi đến trước quầy làm thủ tục trả phòng, Lam Ngọc Anh dắt Bánh Bao Nhỏ ra trước cửa khách sạn đợi.

Cảm thấy tay của mình run nhè nhẹ, Lam Ngọc Anh mỉm cười ngồi xuống.

“Sao vậy cục cưng?” Ánh mắt trìu mến hỏi.

Bánh Bao Nhỏ ấp a ấp ủng, giống như đang ấp ủ điều gì vậy, sau đó nghiêm túc hỏi: “Ngọc Ngọc, dì có phải là dì đang yêu đương với bố con không? “ạch. Lâm Ngọc minh đột nhiên chết lặng “Cháu hôm nay nhìn thấy hai người lén lút cầm tay, lại còn hôn nhau nữa!” Bánh Bao Nhỏ nhẹ nhàng tiếp tục nói. Lam Ngọc Anh xấu hổ. Cuối cùng đã bị thằng bé phát hiện.

“Đúng… Cô ấy hít một sâu, đã chịu thừa nhận, sau đó hết sức căng thẳng hỏi: “Đậu Đậu, con có đồng ý không?” Lúc cô ấy nín thở chờ trả lời, sau khi Bánh Bao Nhỏ nghiêng đầu suy tư hai giây, há cái miệng nhỏ nhắn lao vào lòng cô ấy: “Bánh Bao không thích những cô gái lúc trước, thích dì Ngọc Ngọc cơ!”

Câu nói này, đã nói rõ thái độ của cậu bé.

Lam Ngọc Anh trong lòng rối tinh rối mù, ôm Bánh Bao Nhỏ hỗn liền mấy cái.

Đợi đến khi đứng dậy, biết được Hoàng Trường Minh đã làm xong thủ tục và đang đứng ở phía sau, sự trầm lặng thu vào trong ánh mắt xâu xa nhìn hai dì con họ. Khi nhận lấy hành lý, Lam Ngọc Anh khẽ hỏi: “Anh nghe thấy hết rồi à?”

“Ừm.” Hoàng Trường Minh hờ miệng.

Từ lúc ở sân bay biết được Bánh Bao Nhỏ là con của mình, ngày đó lựa chọn ở lại, cô ân hận không thể bù đắp bốn năm thiếu thốn tình mẫu tử, tất cả mọi chuyện đều tự mình đứa bé đi làm, ngay từ lúc bắt đầu đã khiến thím Lý có chút hoảng hốt vì không biết làm gì.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.