Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 660



Chương 660

Bốn năm trước hay là vài ngày trước, cô sẽ một lòng muốn quay về cuộc sống ở Canada, là bởi vì thành phố này không có người nào, hay chuyện gì khiến cô không bỏ xuống được. Nhưng bây giờ lại khác, có con trai cô ở đây, cô không chỉ muốn bù đắp lại tình mẹ đã thiếu, cũng không muốn lại bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con trai.

Nếu như trở lại, trừ phi là dưới tình huống dẫn theo con trai

Nhưng gần như ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô dập tắt. Bởi vì điều này sao có thể xảy ra được. Hoàng Trường Minh tuyệt đối sẽ không cho phép có tình huống đó xảy ra.

Bánh Bao thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Diệp Tấn đối diện hình như đã sớm đoán được câu trả lời của cô, anh ấy cúi đầu mỉm cười, lại có chút buồn bã vô có.

Nhân viên phục vụ bưng than đã nướng đỏ qua, sau đó cũng lần lượt đưa những món đã gọi lên. Diệp Tấn vẫn duy trì phong thái của quý ông, cả quá trình đều phục vụ thịt nướng cho mẹ con bọn họ, Bánh Bao ăn tới miệng dính đầy dầu mỡ.

Quai hàm cậu bé căng phồng giống như con sóc nhỏ, thấy cô đều chăm sóc cho mình cả bữa ăn, cậu bé thấy rất ấm lòng nói: “Ngọc Anh, cô cũng ăn đi!”

“Được, cô cũng ăn đây!” Mắt Lam Ngọc Anh cong lên. Cô cũng cầm lá Tía Tô cuốn miếng thịt cho mình, thịt được ướp gia vị đặc biệt, ăn rất ngon.

Lúc cô đang nhai chậm, thưởng thức, Diệp Tấn phía đối diện bỗng nhiên gọi cô: “Ngọc Anh”

“Hử?” Lam Ngọc Anh nghi ngờ.

“Khóe miệng cậu dính tương kìa.” Diệp Tấn mỉm cười, rút khăn giấy ra.

Lam Ngọc Anh nghe vậy tì lập tức có chút bối rối, lúc muốn giơ tay nhận lấy khăn giấy, Diệp Tấn đã giơ tay lên, lau sạch tương dính trên khóe miệng cô rất dịu dàng. Trong quá trình lau, ngón tay anh ấy còn chạm qua cằm cô.

Trong nháy mắt này, cả cô cũng cảm thấy bầu không khí không được tự nhiên.

Cô ngước mắt nhìn anh ấy, thấy phía sau kính mắt vẫn là vẻ dịu dàng như trước, hoàn toàn không có ý gì khác.

“Ơ, cảm ơn.” Cô lúng túng nói.

“Không cần khách sáo.” Diệp Tấn mỉm cười.

Bánh Bao nhìn chằm chằm vào bọn họ hồi lâu, “lực” một tiếng nuốt viên cả mực trong miệng xuống, bỗng nhiên giơ tay nói: “Cục cưng muốn đi rửa tay!”

“Cháu lại muốn đi à?” Lam Ngọc Anh sửng sốt.

Từ khi bước vào nhà hàng đến lúc ngồi xuống ăn cơm, trong thời gian rất ngắn Bánh Bao đã chạy vào phòng vệ sinh hai lần. Cô lo lắng nhìn về phía cốc nước ngọt đặt bên cạnh. Đợi lát nữa, dù nói gì cũng không thể để cho cậu bé uống thêm! “Không sao, để tớ dẫn nó đi!” Diệp Tấn đặt đôi đũa trong tay xuống, cười nói.

Hai lần trước đều là Diệp Tấn chủ động đưa Bánh Bao đi, cô gật đầu: “Diệp Tấn, đúng là vất vả cho cậu rồi!”

“Cậu quả khách sáo đấy!” Diệp Tấn ôn hòa nói. Đến phòng vệ sinh, Bánh Bao lại thả tay Diệp Tấn ra, đôi mắt to chớp chớp, giống hai lần trước vậy, giọng điệu non nớt đặc biệt ngoan ngoãn nói: “Chú Diệp, cục cưng có thể tự làm được!”

Diệp Tấn gật đầu, dặn: “Được, vậy chú chờ cháu ở bên ngoài, nếu có gì cần giúp đỡ thì lại gọi chú nhé!”

“Vâng!” Bánh Bao gật đầu.

Sau đó, cậu bé đi vào buồng vệ sinh trong ánh mắt nhìn chăm chú phía sau kính mắt của anh ấy.

Sau khi đóng cửa lại, Bánh Bao lại linh hoạt nhón chân lên, khóa trái cánh cửa từ bên trong, móc điện thoại từ trong túi ra và ẩn số “1”, trên màn hình lập tức báo hiệu đang gọi điện cho ba.

“Alo!” Hoàng Trường Minh nghe máy rất nhanh, hình như đang chờ đợi bất cứ lúc nào vậy.

“Ba ba..” Bánh Bao mở miệng gọi.

Bên kia điện thoại có tiếng động ầm ĩ, dường như đang ở hiện trường của một hoạt động nào đó. Không đợi con trai mở miệng, Hoàng Trường Minh đã nóng lòng hỏi thăm: “Thế nào, tình hình bây giờ sao rồi? Các con còn đang ăn thịt nướng à?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.