Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 600



Chương 600

Đôi mắt sâu nheo lại, sự lạnh lùng ẩn trong đáy mắt toát ra, “Được rồi, chuyện của Đậu Đậu hiện tại không truy cứu nữa, vậy…”

“Còn chứng mất trí nhớ của con thì sao?”

Hoàng Kiến Phong nghe vậy, cau mày không vui sau: “Trường Minh, con có ý gì?”

“Bố, bố thật sự không biết gì, hay là giả vờ không biết?” Hoàng Trường Minh hỏi ngược lại.

“Ta giả vờ cái gì?” Hoàng Kiến Phong vẫn cau mày nhìn anh, sau đó như là chợt bừng tỉnh, hai mắt trợn lên: “Không phải con nghi ngờ, việc con mất trí nhớ cũng là do ta cố ý động tay động chân chứ?

Ánh mắt Hoàng Trường Minh chế nhạo.

Hoàng Kiến Phong tức khắc giận tím mặt, giơ tay hất mạnh tách trà gần đó ra.

Chén trà trong nháy mắt vỡ thành nhiều mảnh, lá trà lộn xộn trên thảm, Hoàng Trường Minh lạnh lùng thu hồi ánh mắt từ trên cao xuống: “Nếu không phải, con như thế nào lại mất trí nhớ? Theo bệnh án thì vết thương trên đầu không nghiêm trọng!”

“Con bị tai nạn xe, lúc ta đến bệnh viện, người con bê bết máu được đưa vào phòng mổ! Là một người cha, ta chỉ mong con mình có thể lên bàn mổ suôn sẻ và bình an vô sự. Làm sao còn quan tâm đến những chuyện khác.

Giọng điệu của Hoàng Kiến Phong rất kích động, ngay cả lồng ngực cũng phập phồng lên xuống.

Như muốn chứng minh bản thân, ông ấy chỉ tay về phía Lê Tuyết Trinh bên cạnh: “Cô gái Cảnh Tinh, con nói xem ta có nói sai không?”

Trong cuộc đối đầu giữa hai cha con, Lê Tuyết Trinh cúi gằm mặt không dám nói gì, hai tay nắm chặt.

“Đúng vậy, Trường Minh, anh đã hiểu lầm chú Hoàng rồi!” lúc này Hoàng Kiến Phong bị nhìn sang, cô ấy từ trên ghế chủ đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Mất trí nhớ thật sự là một tai nạn. Bác sĩ không phải còn nói trong y học có rất nhiều chuyện không thể giải thích được đó sao? ”

Ánh mắt Hoàng Trường Minh lãnh đạm quét qua hai người: “Chân tướng sự thật như thế nào, tôi sẽ điều tra rõ.” Nói xong, anh khoát tay áo ra khỏi phòng làm việc.

Bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng lại, biểu hiện của hai người kia cũng vậy.

Mấy phút sau, người hầu thận trọng gõ cửa bước vào báo: “Ông chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ăn cơm được rồi!”

“Ta biết rồi, đi xuống trước đi!” Hoàng Kiến Phong đứng bên cửa sổ giơ tay lên.

“Vâng!” Người hầu vội vàng quay đầu lại.

Lê Tuyết Trinh bước nhanh tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng “Bác Hoàng, bây giờ phải làm sao?”

“Để ta nghĩ xem.” Hoàng Kiến Phong nhíu mày.

Dường như còn chưa chuẩn bị kịp trước sự hồi phục trí nhớ đột ngột của con trai, tâm trạng ông ấy vẫn còn hỗn loạn.

“Trường Minh đã khôi phục trí nhớ, hơn nữa con xem biểu hiện vừa rồi của nó. Lê Tuyết Trình đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào hoảng hốt “Bác Hoàng, cuộc hôn nhân của con và Trường Minh có thay đổi sao? Bác phải làm chủ cho con!”

“Tuyết Trinh, trước tiên đừng khóc!”

“Bác Hoàng, chúng ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!”

“Đừng lo lắng, chờ một chút! Trường Minh bây giờ biết ta cố ý che giấu thân phận của Đậu Đậu, đang rất khó chịu!” Hoàng Kiến Phong cũng đau đầu thở dài: “Hơn nữa, nó còn nghi ngờ việc mất trí nhớ là do ta. Đừng lo lắng, không ai có thể thay đổi cuộc liên hôn giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Lục. Giờ xuống nhà ăn cơm trước!

Nơi nào còn có tâm tình ăn cơm? Sau khi tài xế đến, Lê Tuyết Trinh bước ra khỏi biệt thự.

Cửa xe đóng lại, vẻ mặt Lê Tuyết Trinh không còn che giấu được nữa, ngoài hoang mang còn có thêm vẻ hoảng

Cô thực sự bối rối.

Việc Hoàng Trường Minh khôi phục trí nhớ đối với cô quả thực là sét đánh giữa trời quang. Sau khi Lam Ngọc Anh, hầu như ngày nào cô cũng lo lắng rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của mình với Hoàng Trường Minh, huống chi bây giờ…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.