Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 546



Chương 546

Năm đó, sau khi sinh ra một cái thai chết, cô vẫn không thể tỉnh táo lại được, phải đi khám bác sĩ tâm lý trong thời gian rất dài. Cũng vì điều này nên hai người mới quan hệ mật thiết, sau này trở thành bạn bè thân thiết với nhau.

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Tấn thả lỏng chân mày, gật đầu nói: “Biết cậu về nước, tớ sợ cậu thấy cảnh xưa lại buồn nên còn lo lắng cho tình trạng của cậu. Bây giờ xem ra trạng thái của cậu rất tốt.”

Lam Ngọc Anh nở nụ cười khiến anh đỡ lo lắng hơn nhiều.

Lúc nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến bàn họ, điện thoại của Lam Ngọc Anh lại reo lên. Cô lấy điện thoại ra thì thấy cái tên “Hoàng Trường Minh” xuất hiện trên màn hình di động.

Ngón tay cô co giật, lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn không nghe máy.

Diệp Tấn vẫn mỉm cười như trước. Anh vẫn rất lịch thiệp, chưa bao giờ chủ động hỏi thăm chuyện gì khác, chỉ cúi đầu xem thực đơn.

Lam Ngọc Anh tắt âm điện thoại, mãi đến khi màn hình đã tối, cô đang định bỏ điện thoại vào túi xách thì nó lại sáng lên, chẳng qua lần này không phải là Hoàng Trường Minh gọi mà là Hoàng Thanh Thảo. Cô nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi vẫn nghe máy: “A lô, cô ạ.

“Cải Trắng, cháu đang ở nhà hả? Cô qua đó tìm cháu nhé?” Giọng nói hào hứng của Hoàng Thanh Thảo vang lên.

“Không ạ, cháu đang ở bên ngoài. Lam Ngọc Anh trả lời.

“Thật trùng hợp, cháu có muốn ăn cơm với cô không?” Hoàng Thanh Thảo hỏi tiếp.

“Không được đâu ạ.” Lam Ngọc Anh nhìn người đối diện, giải thích: “Cháu có hẹn với bạn bè, bây giờ bạn châu đang ăn cơm rồi “Cháu ăn ở đâu?” Hoàng Thanh Thảo thuận miệng hỏi. Lam Ngọc Anh thành thật đáp: “Ở đối diện quán cơm tây mà lần trước chúng ta ăn..

Nghe vậy, Hoàng Thanh Thảo không hỏi thêm gì nữa: “Cô biết rồi, cháu ăn đi!” Đến khi Lam Ngọc Anh cúp điện thoại, Diệp Tấn mới cười nói: “Tớ mới gọi hai món đặc sắc nhất trong nhà hàng này. Trước kia cậu từng sống ở đây nhiều năm, cậu phải đề cử cho tớ mới được!”

“Ừ, để tớ xem thử.” Lam Ngọc Anh gật đầu rồi cầm thực đơn, cũng gọi thêm hai món.

Cô khép thực đơn, Diệp Tấn rót một ly nước trà cho cô. Khác với vẻ nghiêm túc vừa rồi, lúc này anh cười trêu cô: “Tớ thường xuyên nghe cậu nhắc đến Sài Gòn, lúc nào cũng lải nhải đồ ăn quê nhà ngon biết mấy. Bữa cơm hôm nay cậu nhất định phải khao tớ đấy nhé!”

“Không thành vấn đề!” Lam Ngọc Anh bật cười.

“Sao cậu vẫn luôn nhìn tớ?” Thấy cô nhìn mình, Diệp Tấn hỏi.

Lam Ngọc Anh giải thích: “Tớ cũng có một người bạn là bác sĩ ở trong nước, hình như các cậu đều giống nhau thì phải, lúc khoác áo blouse trắng hoặc là lúc nói về bệnh tình thì cứ như biến thành một người hoàn toàn khác ấy, như thể có quầng sáng trên người.”

“Thế cậu thích con người nào của tớ?” Diệp Tấn làm như lơ đễnh hỏi.

“Ai cũng được mà.” Lam Ngọc Anh nhún vai. Diệp Tấn lại bật cười, ý cười in sâu trong đôi mắt đẳng sau thấu kính.

Hai người đều không uống rượu nên tốc độ ăn cơm rất nhanh, Diệp Tấn đề nghị cô dẫn mình đi dạo quanh bờ sông một lát, thế nên hai người không tiếp tục lãng phí thời gian mà đồng loạt đứng dậy.

Đến chỗ quầy thu ngân, Lam Ngọc Anh đang định trả tiền thì lại bị ngăn cản: “Không phải đã nói là tớ mời cậu sao.

“Để phụ nữ trả tiền không phải là hành động của một quý ông. Diệp Tấn kiên trì nói.

Lam Ngọc Anh đành phải bất đắc dĩ nghe theo lời anh.

“Cải Trắng!” Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ đẳng sau.

Lam Ngọc Anh quay đầu lại thì thấy Hoàng Thanh Thảo cầm túi xách thướt tha bước đến: “Cô giới thiệu hai khách hàng nước ngoài cho Trường Minh, vừa kết thúc cuộc họp đến đây ăn cơm, không ngờ cháu cũng ở đây, thật trùng hợp!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.