Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 54: Rốt Cuộc Là Đưa Cho Cô





Quản lý cửa hàng không ngừng gật đầu, hai tay nhận lấy lưỡi dao.


Bọn họ không đưa vào ngăn bên trong, có những người thợ thủ công chuyên dụng, đeo găng tay chuẩn bị xử lý.


Xét theo bức ảnh hay hiện vật, quả thực không khác gì thanh mã tấu ban đầu của cô, chỉ cần nhìn chiếc chuôi mới tinh trong tay người thợ thủ công, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mâu thuẫn.


Đặc biệt là nụ cười nhướn mày khi người đó đưa thanh mã tấu cho cô chợt lóe lên trong tâm trí cô...


Lam Ngọc Anh bước tới: "Quên đi, vẫn là không cần nữa." “Không cần nữa sao?” Hoàng Trường Minh cũng từ trên ghế số pha đứng dậy, nhíu mày hừ lạnh một tiếng: “Hôm qua bộ dạng cô không phải là nâng niu hết lòng yêu thích nó sao, còn suýt chút nữa cho cô lụa trắng thắt cổ à.”

Lam Ngọc Anh bị anh nói thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Quản lý cửa hàng tưởng cô lo lắng, liền cười nói xen vào: "Này cô, thợ thủ công của chúng tôi ở đây đều là những người chất lượng hàng đầu.
Sau khi sửa sang lại cán dao, có thể đảm bảo với cô là sẽ không có gì khác so với ban đầu."

Như vậy mới không cần đó.


Mặc dù nó trông giống hệt nhau, nhưng nó không phải là bản gốc.


Lam Ngọc Anh thu lại thanh mã tẩu, thái độ kiên định: "Thật sự không cần nữa, cảm ơn." "Vậy thì mua một cái mới đi, thanh mã tấu này cũng là của Thụy Sĩ, cô chọn một cái đi!” Hoàng Trường Minh kéo tay cô rồi nói.


Lam Ngọc Anh bị kéo đến quầy, nhưng thậm chí không thèm nhìn nó.


Lắc đầu gạt nhẹ tay anh ra, cô chỉ gói lại lưỡi kiếm rồi cất vào trong túi "Nhiều như vậy, lại không vừa mắt cái nào hay sao?"


Lam Ngọc Anh cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định: "Nó là độc nhất vô nhị.


Độc nhất vô nhị sao.


Hoàng Trường Minh trong miệng nhẩm bẩm bốn chữ này, bộ mặt vẫn lãnh đạm không nhìn ra chút biến đổi gì, nhưng quai hàm dần dần siết chặt lại.


Lam Ngọc Anh chỉnh lại dây đại vai, nhìn người quản lý cửa hàng xin lỗi rồi nói với anh: "Tôi sắp muộn rồi, chúng ta đi thôi!"

Ra khỏi trung tâm mua sắm, cô giống như người hầu nhỏ bé theo sát bước sau anh vậy.


Đi vòng qua đầu xe đến ghế lái, chìa khóa xe của Hoàng Trường Minh lại không mở khóa, hơn nữa anh vẫn đứng ở đó, ánh mắt thâm thủy nhìn cô qua thân xe, đột nhiên mở miệng nói: "Thanh mã tấu gãy đó rốt cuộc là ai đưa cho cô? "..." Hô hấp của Lam Ngọc Anh như ngừng lại.
“Tôi đang hỏi cô đó." Hoàng Trường Minh lại nói.


Ngữ khí anh không trầm xuống, nhưng đường nét giữa lông mày và mắt càng ngày càng sắc nét, dưới ánh mắt hiện lên một tia uy hiếp tĩnh lặng.


Lam Ngọc Anh muốn nói là một người bạn, nhưng khi lời nói vừa thốt ra trên môi, cô đột ngột chuyển hướng: "Không liên quan gì đến anh..."

Hoàng Trường Minh nhìn cô hai giây, sau đó đột nhiên ném chia khóa xe ngồi vào.


Trước khi cô kịp đưa tay ra mở cửa, chiếc Land Rover đã nhấn ga lùi về phía sau.


Lam Ngọc Anh phản ứng nhanh chóng tránh sang một bên hai bước, sau đó đèn hậu chớp nhoáng, chỉ còn lại khí thải phía đuôi xe.


Cô không thể tin được, cô lại bị bỏ trước cửa trung tâm thương mại như một con mèo con vậy.



Tính khí người đàn ông này thật...


Lam Ngọc Anh liếc nhìn đồng hồ, ngồi xe bus sẽ không kịp chỉ có the bat taxi.
"Lam Ngọc Anh?"

Cô cau mày, giọng nói này....


Lam Ngọc Anh quay đầu lại, quả nhiên là Lam Ngọc Thiên trên người mặc toàn đồ hàng hiệu, sau đó cô ta lập tức cau mày, giọng điệu sắc bén nói: "Sao cô có thể ra ngoài sớm như vậy! "Thật xin lỗi, đã khiến cô thất vọng.” Lam Ngọc Anh co giật khỏe miệng.
"Có chuyện gì vậy! Cô rõ ràng là bị giam mười lăm ngày!" Lam Ngọc Thiên giận dữ hét lên.
“Có lẽ là ông trời có mặt." Lam

Ngọc Anh cười nhạt.


Mỗi lần gặp Lam Ngọc Thiên, cô cảm thấy rất tồi tệ, cô đưa tay vay taxi muốn rời đi.


Lam Ngọc Thiên chân trước mặt cô, liếc nhìn hướng chiếc xe Land Rover vừa đi, ánh mất như muốn giết chết cô hỏi: "Lam Ngọc Anh, tôi hỏi cô, vừa nãy có phải cô đi cùng với anh Trường Minh đúng không?"

Lam Ngọc Anh không muốn kích thích Lam Ngọc Thiên bật chế độ chó điên, qua loa nói: "Cô nhìn nhầm rồi."

Vừa kịp lúc bắt một chiếc taxi, có nhanh chóng ngồi vào ghế bảo tài xế lái đi.


Nhìn nhầm sao?

Không thể nào, cô đã ở bên

Hoàng Trường Minh lâu như vậy, với trình độ si tình như cô thì không thể nào nhìn nhầm được, nghĩ đến người đàn ông có yêu lại có quan hệ với Lam Ngọc Anh, Lam Ngọc Thiên uất hận không ngừng giậm chân.



Sau một tuần, Hoàng Trường Minh cũng không gọi điện cho cô.


Lam Ngọc Anh vui vẻ nhàn nhã, mỗi tối cô đều ở lại bệnh viện, nhưng thỉnh thoảng lại kiểm tra điện thoại di động, sợ rằng lỡ như anh gọi đến cô không kịp nghe máy thì anh sẽ giận dữ.
khi cô nghĩ như vậy, đôi lông mày u ám của Hoàng Trường Minh dường như đang hiện ra trước mắt có vậy...


Lam Ngọc Anh liên tục lắc đầu, từ khi nào mà anh đã ăn sâu vào đầu cô như vậy chứ?

Khi ra khỏi thang máy sau giờ làm việc, điện thoại di động của cô đột nhiên rung lên, cô không có tâm trạng dùng đầu ngón tay khẽ trượt lên, là Hoàng Trường Minh gọi tới.
"Đêm nay qua đây! Tôi có tiệc xã giao, cô đến đây trước sưởi ấm giường đi."

Lam Ngọc Anh cũng không nói một lời, điện thoại đã bị gác máy

Từ ngày cô chủ động đi theo anh, thì luôn theo yêu cầu của anh, sưởi ấm giường cho anh sao,

Nhưng đây là mùa hè mà...


Lam Ngọc Anh đỡ trán.


Khi trời sấm tối, cô đã xuất hiện trong khu dân cư cao cấp.


Bởi vì trong điện thoại anh cũng không nói rõ thời gian, chỉ nói là cô đến trước, Lam Ngọc Anh đã rút kinh nghiệm tới muộn, sợ lại bị anh mắng nên sau bữa tối đã bắt xe bus qua đây ngay.


Mở cửa, bên trong tối om.


Lam Ngọc Anh thay giày, đi tầm trước, lúc cô bước ra, dưới lầu không có một tiếng động.


Lấy điện thoại ra nghịch một lúc thì cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
"Ting Tong!"

Trong đêm, tiếng chuông vọng ra từ phía cửa.



Lam Ngọc Anh đang say ngủ đột nhiên giật mình kinh hãi, chỉ cảm thấy một bóng người màu đen loạng choạng đi tới, trong không khí còn có mùi rượu.


Trước khi cô có thể nhìn rõ mọi thứ, phía cổ dường như đã bị ai đó căn.


Lam Ngọc Anh đau đớn, cô biết chắc bóng đen đang đè trên người mình là Hoàng Trường Minh, mơ hồ có thể nhận ra sắc mặt thâm thúy và kiên định của anh trong ánh đèn mờ ảo, anh phả hơi rượu vào lỗ tai cô: "Bảo cô làm ẩm giường, ai cho cô ngủ trước vậy!"

Lam Ngọc Anh liếc nhìn ảnh trăng khuyết treo cao ngoài cửa sổ, nửa đêm rồi còn không cho ngủ sao!

Cô yếu ớt nhỏ giọng giải thích: "Tôi thực sự mệt quá, không chịu được nên..." "Sau này tôi chưa trở về, không cho phép cô ngủ trước!" Hoàng

Trường Minh vươn tay sở sở mũi của cô.
“Biết rồi." Lâm Uyên Bạch gật đầu.


Hoàng Trường Minh cưỡi lên người cô, bắt đầu cởi quần áo.


Ngay cả trong bóng tối u ám, thân hình cường tráng của anh vẫn không thể nào che giấu được, cơ ngực đầy đặn hiện rõ, bởi vì động tác cởi cúc áo sơ mi, mỗi cơ bắp nhấc lên rần chắc như những thanh sắt vậy.


Lam Ngọc Anh không khỏi nuốt nước bọt, không biết có phải bị kích thích hay không, nhưng có một luồng nhiệt ấm áp từ bên dưới phun ra.


Cô đột nhiên cứng người, tránh đôi môi mỏng của anh.


Hoàng Trường Minh nóng lòng muốn đi tắm, vừa thấy cảnh này liền không hài lòng: "Cô dám chê tôi bẩn sao?" "Không phải..." Lam Ngọc Anh lắc đầu.


Hoàng Trường Minh kéo hai tay cô lên, không để ý càng thêm mãnh liệt.
"Đừng, không cần!"

Lam Ngọc Anh nóng vội, không thể ngừng ngăn cản anh lại.
Phải mất một lúc lâu sau cô mới lộ ra với vẻ mặt xấu hổ: "Tôi, tôi đến ngày rồi..."


.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.