Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 481



Chương 481

Sau đó, anh đưa tay đặt lên môi cô.

Lam Ngọc Anh thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng, đầu ngón tay anh đang chậm rãi vuốt ve. Cô trốn tránh cũng không được, giọng run run: “Anh, anh định làm gì?” “Môi của cô đang phát run

Hoàng Trường Minh nhưởng mày, khuôn mặt cương nghị cúi thấp xuống mặt cô, mũi phả hơi thở lên mặt cô, giọng nói trầm ổn tiếp tục vang lên: “Lông mi của cô rung động, thân thể cũng đang run rẩy.

Đột nhiên, anh bóp cầm cô. “Um.”

Lam Ngọc Anh mở to mắt.

Hoàng Trường Minh không hề báo trước, cứ vậy hôn cô.

Khoảnh khắc bốn cánh môi chạm vào nhau, rằng cô bị cạy ra, hơi thở của anh tràn ngập khoang miệng.

Gáy cô bị anh ôm chặt vào lòng bàn tay, như ngày xưa, nụ hôn của anh vẫn mạnh mẽ, độc đoán, hận không thể hút hết dưỡng khí trong lồng ngực cô.

Khi buông tay, Lam Ngọc Anh gần như không thể đứng vững.

Không thể nhớ lần cuối cùng thân thiết là khi nào, cô cũng sắp quên mất. Chỉ vì lý do nào đó, nụ hôn và lưỡi của anh rõ ràng có thể xuất hiện trong tâm trí và các giác quan.

Cô lấy mu bàn tay che miệng, nhìn anh đầy hoài nghi: “Anh làm gì vậy?” Vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh lại phủ xuống.

Khi buông cô ra lần nữa, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nheo lại trong bóng đêm: “Đây không phải là điều cô muốn sao?”

“Anh nói cái gì?”

Lam Ngọc Anh không hiểu nhìn anh.

Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh chỉ cách cô vài cm, đôi môi chuyển động, hơi thở phả ra: “Ha, từ sau khi cô nhặt được Đậu Đậu đi lạc ở sân bay, cô bắt đầu tiếp cận nó, để nó thích cô, thích dính vào cô, rồi lại âm thầm hỏi các nhân viên Hoàng thị về tình hình hôn nhân của tôi. Cố gắng như vậy, không phải là tìm cơ hội tiếp cận tôi sao?” “Bop.”

Lam Ngọc Anh giơ tay lên.

Có lẽ là do đêm khuya yên tĩnh nên âm thanh rất rõ ràng.

Mới bắt nghe cô còn mờ mịt không hiểu, nhưng khi anh nói xong thì trong lòng cô nổi lên cơn tức giận. Cho dù cô biết bây giờ anh đang mất trí nhớ, không nhớ mình nữa, nhưng cô vẫn rất tức giận khi mà mình bị oan, cho nên mới không suy nghĩ mà động tay. Khoảnh khắc để tay xuống, Lam Ngọc Anh cũng rất ngạc nhiên, trước đây có không bao giờ dám làm như vậy.

Gương mặt Hoàng Trường Minh hơi quay sang trái, nhíu mày.

Hít một hơi sâu, Lam Ngọc Anh ngẩng gương mặt có chút tái nhợt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh: “Tôi thấy anh cũng không uống nhiều lắm, cho nên cái tát này, coi như là do anh khinh bạc tôi.” “Vừa rồi anh…

Cô nói đến đây rồi dừng lại, khuôn mặt có chút nóng, chỉ biết nghiến răng mới nói tiếp được: “Hôn tôi hai lần… mà tôi chỉ đánh anh một cái, quá có lợi cho anh rồi. Tôi sẽ coi như không xảy ra chuyện gì. Anh Minh, mong anh nên tự trọng.”

Sau khi nói nhanh, cô thoát ra khỏi vòng ta anh, né sang bên cạnh hai bước.

Sau đó, quay đầu chạy vào khu chung cư, cuối cùng dứt khoát chạy nhanh vào. Hoàng Trường Minh khẽ ấn đầu lưỡi vào mặt phải của mình.

Mặc dù âm thanh nghe rất to, nhưng cô không dùng lực nhiều lắm.

Khi mới đánh lên mặt có chút đau, sau đó chỉ lưu lại cảm giác hơi tê tê. Khi cơn gió đêm phảng phất thổi qua, không hiểu sao, cảm giác tê tê đó lại lan vào trong tim.

Hoàng Trường Minh nhíu mày, liếc qua cửa kính ô tô thấy con trai vẫn đang ngủ say.

Lại nhìn về hướng cô vừa biến mất kia, ánh mắt sâu thẳm.

Buổi trưa, tại nhà hàng Tây.

Sau khi Trương Tiểu Du kéo Lam Ngọc Anh đi vào, thấy trong sảnh lớn không còn bàn trống nữa liền thấp giọng nói: “Trời ơi, sao đông vậy!” “Cá nhỏ, mình thấy ở đây khá đắt, chúng ta không cần thiết phải ăn ở đây đâu.” Lam Ngọc Anh nhìn cách bày trí của nhà hàng do dự nói. “Ai da không sao. Cậu đừng lo lắng, tớ được bạn tặng cho hai phiếu giảm giá, thật ra cũng không đắt lắm.” Trương Tiểu Du chớp mắt nhìn cô, rồi giơ tay gọi phục vụ, hỏi xem còn bàn trống không.

Phục vụ nói giờ không còn bàn trống, có điều bảo bọn họ đợi một chút, vừa mới có khách thanh toán.

Đợi được hai ba phút, thì thấy có một số khách xách túi đi về, phục vụ cũng nhanh chóng dọn dẹp, mời bọn họ ngồi vào bàn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.