Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 474



Chương 474

Thấy anh từ đầu đến cuối đều im lặng không nói gì, Lê Tuyết Trinh vẫn mỉm cười: “Không sao, em đều nghe anh. Anh muốn bao giờ cũng được, dù sao em cũng đợi được.”

Nếu nghe kĩ, những chữ cuối cùng có vẻ như rất chắc chắn. “Tuyết Trinh, anh còn có việc phải làm, em về trước đi. Hoàng Trường Minh lại ngồi chỉnh chu vào bàn. “Vâng.

Lê Tuyết Trinh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng đừng làm việc quá sức, lúc nào rảnh em lại qua thăm anh

Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, Hoàng Trường Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt anh khẽ nheo lại.

Bàn chân hơi nhấn xuống, chiếc ghế tựa lưng xoay ra hướng cửa sổ. Anh rút một điều thuốc từ trong bao ra, châm lửa, khói thuốc bay lên lượn lờ

Anh liếc mắt nhìn sang túi đồ đặt trên bàn, bên trong lộ ra hộp đựng đồ chơi, phía trên có in hình hoạt hình.

Lê Tuyết Trinh không chỉ một lần, mà là rất nhiều lần mua cho Đậu Đậu những kiểu đồ chơi như vậy rồi. Gần như không bao lâu lại mang đến.

Bốn năm trước, anh bị tai nạn. Khi tỉnh lại phải nghỉ ngơi điều dưỡng trong bệnh viện một thời gian. Lúc xuất viện, Hoàng Kiến Phong đón anh về nhà họ Hoàng, đồng thời nói rằng anh có một đứa con trai. Là đứa con do tình một đêm với người phụ nữ bên ngoài mà có. Người phụ nữ đó với mẹ anh có chung số phận, cũng vì sau sinh xuất huyết quá nhiều dẫn đến qua đời.

Hoàng Trường Minh nghe ra ý tứ muốn giục cưới của Lê Tuyết Trinh ban nãy.

Giống như lời Hoàng Kiến Phong nói, vị hôn thê này của anh tấm lòng bao dung độ lượng, không hề oán trách ngược lại còn chấp nhận anh có đứa con riêng với người phụ nữ bên ngoài, quả thật không thể kén chọn nữa.

Đã gần bốn năm kể từ ngày lễ đính hôn chính thức, theo lý mà nói thì nên bàn chuyện hôn nhân rồi.

Chỉ là, trong lòng anh không hề muốn làm như vậy.

Thậm chí từ trong tiềm thức luôn muốn kháng cự, nhưng lại không thể nói rõ được tại sao.

Lam Ngọc Anh và Chu Thần được đưa đến phòng khách ngồi đợi.

Thư ký rất khách sáo, đang rót nước pha trà cho bọn “Ngọc Anh, không được rồi, tôi thật sự rất căng thẳng.

Chu Thần đột nhiên đứng lên, xoa hai tay vào nhau: “Chỉ cần nghĩ tới lát nữa sẽ được tiếp xúc gần với nam thần trong một khoảng thời gian dài, tôi lại căng thẳng đến mức đau bụng. Cô đợi tôi chút, tôi vào nhà vệ sinh.

Lam Ngọc Anh biết Chu Thần không phải đang làm quá, sắc mặt cô ấy có chút nhợt nhạt, nhìn ra được là cô ấy thật sự hồi hộp.

Sau khi cô gật đầu, Chu Thần liền lập tức chạy về phía phòng vệ sinh.

Người thư ký tiếp đãi hai người họ vẫn chưa rời đi. Tay Lam Ngọc Anh đặt trên gối nằm chặt rồi lại buông ra, rồi lại nắm chặt, cuối cùng cũng không kìm được hỏi: “À, người ban nãy đi vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc là vợ sắp cưới của tổng giám đốc Minh sao?” “Đúng vậy. Con gái nhà họ Lê, cô Trinh. Cô thư ký gật đâu.

Dù gì đều cùng là phụ nữ với nhau, dễ gợi chuyện để buôn. Cô ta không nhịn được nói thêm đôi câu: “Thực ra văn phòng thư ký của chúng tôi thường hay bàn tán kín với nhau. Vợ sắp cưới của tổng giám đốc Minh thực sự rất xinh đẹp, đồ cô ấy mặc cũng đẹp nữa. Đôi giày mà hôm nay cô ấy đi chúng tôi tìm được trên web, là bản giới hạn đó, đắt lắm đấy “Bọn họ… chưa kết hôn sao?” Lam Ngọc Anh cắn môi hỏi tiếp. “Vẫn chưa.” Cô thư ký lắc đầu: “Kể ra cũng lạ, bốn năm trước hai người bọn họ đã tổ chức lễ đính hôn long trọng hoành tráng như vậy rồi. Có điều đến tận bây giờ vẫn chưa kết hôn”

Nói xong, không biết cô thư ký nhìn thấy cái gì, lập tức đứng thẳng người. “Tổng giám đốc Minh.

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên. Quả nhiên nhìn thấy Hoàng Trường Minh một tay đút túi quần bước vào. Trên người là bộ vest màu đen được làm thủ công, ánh mắt trong phút chốc gặp nhau. Cô bỗng chột dạ nhanh chóng quay đi.

Bầu không khí trong phòng có chút kỳ quái, may mà Chu Thần quay lại đúng lúc.

Hoàng Trường Minh đi tới ghế sofa đơn ngồi ngay ngắn: “Có thể tiến hành phỏng vấn rồi chứ?”

Thời gian phỏng vấn rất nhanh, chỉ có hai mươi phút. Để có hiệu quả, Lam Ngọc Anh phụ trách ghi chép lại. Vì thể nên cô có cớ cả quá trình chỉ cầm cúi nhìn vào màn hình laptop, tập trung việc gõ chữ của mình.

Cuối cùng cũng kết thúc, cô gập màn hình máy tính lại. Chu Thần rõ ràng vẫn còn hứng thú nhưng lại không dám nói năng lung tung. Không nỡ nhưng vẫn phải đứng lên, theo cô đi ra ngoài.

Khi sắp đi ra khỏi phòng khách, sau lưng cô bằng vang lên giọng nói trầm ổn. “Cô Ngọc Anh. “Sao vậy?”

Lam Ngọc Anh ngẩn người quay đầu.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.