Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 346: Trong Đó Có Cô Lam





Kết thúc cuộc họp, Hoắc Tường Minh không về văn phòng ngay, mà lại đi thẳng tới thang máy.

Xắn ông tay áo Vest lên, sau đó anh cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, hôm nay là ngày Đậu Đậu cắt chỉ, toàn bộ lịch trình của chiều nay đề đã cho lùi thời gian lại rồi, bây giờ anh đang chuẩn bị đến bệnh viện.

Phan Duy sau khi nhận được điện thoại, nhanh chân chạy theo đuổi kịp anh, “Tổng giám đốc Hoắc!” “Lúc trước anh liên tục dặn tôi phải để ý đến cô
Hoắc Tường Minh đang nhìn đồng hồ, ngẩng đầu lên nghe anh ta nói, sau khi khôi phục lại trí nhớ anh đã dặn Phan Duy chuyện này, mặc dù anh đã cố ý dùng việc của Hoàng Đổng để căn cô lại, nhưng để đề phòng bất trắc, anh không muốn một ngày nào đó nghe tin cô không từ mà biệt, bỏ anh đi trước bốn năm trước.

Phan Duy cẩn thận báo cáo lại, “Có một người họ Diệp, mua hai vé máy bay đi Canada, trong đó có vẻ của cô Lam!” “Diệp Tấn?” Hoắc Tường Minh âm trầm nheo mắt lại.

“Chính xác!” Phan Duy lập tức gật đầu.

Sắc mặt Hoắc Tường Minh đột nghiên nặng nề hẳn đi, khỏe môi căng cứng lại, “Tôi biết rồi!”
Trên đường đi từ Hoắc thị đến bệnh viện tư nhân, trong chiếc Bentley nhiệt độ dường như đã xuống âm độ, Hoắc Tường Minh sau khi lên xe nét mặt anh như đã bị đóng băng, nhưng dưới đáy mắt lại có thể phun lửa bất kỳ lúc nào, tài xế lái xe chỉ dám nhìn thẳng về phía trước, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

.


Truyện hay luôn có tại == TRUМtrцye n.

oгg ==
Lúc xe dừng lại trước tòa cao ốc của bệnh viện tư nhân, anh như lao vào bệnh viện, ngay thời khắc cách cửa phía sau đóng lại, tên tài xế đạp ga bay thẳng không dám ngoảnh đầu lại.

Từ trong thang máy đi ra, Hoắc Tường Minh liếc thấy con trai đang thập thò bên khe cửa.

Gương mặt bé nhỏ vì một sự hưng phần nào đó mà đỏ bừng, có lẽ ngay thời khắc cánh cửa thang máy mở ra, đôi mắt đen nhánh dường như có thể phát sáng, có điều lúc vừa phát hiện người đến là anh, cũng trong một khắc đó chiếc miệng nhỏ bĩu lại, tiếp tục nhìn xung quanh.

Trong phòng, chiếc máy lọc không khí chốc chốc lại hơi nước lên, bóng dáng mập mạp của thím Lý đang chạy tới chạy lui thu dọn đồ đạc, toàn bộ đồ đạc của Đậu Đậu cũng đã thu dọn xong, chờ tí nữa nước trong bình đã truyền xong là có thể trở về nhà.

Hoắc Tường Minh tấp vào khu vực hút thuốc, anh rút một điều thuốc ra châm lửa, Đậu Đậu vẫn tiếp tục công việc còn đang dang dở, như một chú cún con ghé mắt qua khe cửa, mắt nhìn về phía thang máy chằm chằm như chờ như đợi gì đó, mỗi lần cửa thang máy mở ra, là một lần hai mắt cậu tỏa sáng như ánh mặt trời, nhưng cũng lại là một lần khiến cậu nhóc thất vọng.

“Đừng đợi nữa, cô ấy không tới đầu.

Hoặc Tường Minh trầm giọng nói.


Đậu Đậu không để ý tới anh, vẫn kiên định đứng đó chờ đợi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào thang máy.

Bên kia điện thoại phát ra tiếng của một cô gái, Hoắc Tường Minh nhíu mày buông thỏng điện thoại xuống, giọng nói anh lúc bấy giờ còn nặng nề hơn khi nãy gấp ngàn lần, “Thím Lý, đi nói với bác sĩ, chuẩn bị phòng giờ chúng ta đến cắt chỉ “Đừng mà!”
Đậu Đậu lập tức lắc đầu.

Hai má phồng lên, trừng mắt nhìn bố, “Anh Anh đã đồng ý đến với Đậu Đậu rồi mà!” "Không phải rất rõ ràng rồi sao, cô ấy nuốt lời rồi!” Hoắc Tường Minh lạnh lùng nói.

Anh vừa nói chuyện điện thoại xong, tự nhủ phải tắt điện thoại, vì câu nói mà Phan Duy nói vói anh trước khi anh ra khỏi Hoắc thị, cô còn chẳng thèm đi phỏng vấn, chỉ một lòng ôm ý muốn bỏ đi, bây giờ ngay cả dắt con trai đi cắt chỉ mà cô cũng không thèm quan tâm!
Đậu Đậu quật cường chu miệng, "Anh Anh mà không đến thì Đậu Đậu cũng chẳng thèm đi! “Không thì cứ đợi thêm chút nữa được không?” Thím Lý không nhịn được cho ý kiến.

Cũng lúc đó ở chung cư, Lam Ngọc Anh ẩn hai huyện Thái Dương từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Trương Tiểu Du đang nghiêm túc xem sách hướng dẫn giáo dục trẻ con nghe tiếng động liên quay đầu lại, “Hốt hoảng la toáng lên, trời ạ, bé Anh, cậu chuẩn bị lên trời gặp tiên à!” “Tớ ngủ lâu lắm rồi phải không?” Lam Ngọc Anh khàn giọng hỏi.

“Cũng không lâu lắm!” Trương Tiểu Du gật đầu, trêu ghẹo, “Sau khi ăn sáng xong cậu về phòng, tới bây giờ cậu mới ra ngoài! Tớ còn tưởng cậu cũng đang mang thai giống tớ đấy chứ, ngủ cỡ đó mà!”
Lúc Lam Ngọc Anh vừa mới tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời còn trưa, không ngờ rằng ngủ lại rồi ngủ luôn tới tận bây giờ.


Đi thêm vài bước nữa, cô cảm thấy hai chân mềm nhũn như đnag giẫm trên lớp bông, cả người cứ bay bổng, đầu thì đau râm ran từng đợt, toàn thân khô khốc rất khó chịu.

Trương Tiểu Du phát giác ra được trạng thái không bình thường lúc này của cô, vội vàng đứng dậy hỏi, “Bé Anh, cậu không sao chứ?” “Không sao cả.” Lam Ngọc Anh lắc đầu, chỉ là động tác của cô lại cực kỳ chậm chạp.

“Sao nóng thế, cậu còn không sao được à!” Trương Tiểu Du đi lại sờ lên trán cô, rồi lại sờ lên trán mình, hốt hoảng la lên, “Cậu bị cảm lạnh rồi đúng không!”
Lam Ngọc Anh cũng sờ lên trán mình, nhưng cô lại không cảm nhận được nhiệt độ bây giờ của mình, chỉ cảm giác trong lỗ mũi nóng như lửa đốt, “Chắc là vậy, tối hôm qua ngủ tớ thấy nóng quá, nên mở cửa sổ mà quên đóng lại, tới tờ mờ sáng thì thấy toàn thân ớn lạnh, sáng dậy có bị sổ mũi......!“Không được, cậu tranh thủ ăn chút gì đi, ăn xong thì uống thuốc!” Trương Tiểu Du cau mày.

Lam Ngọc Anh chợt nhớ đến gì đó, “Cá Nhỏ, mấy giờ rồi!” “Ơ, tớ xem chút đã, sắp hai giờ chiều rồi!” Trương Tiểu Du lấy điện thoại di động ra xem sau đó trả lời cô.

*
Lam Ngọc Anh nghe vậy, thầm than trong lòng, “Tí nữa tớ về tớ uống thuốc sau, giờ tớ phải đến bệnh viện một chuyến đã, hôm nay Đậu Đậu cắt chỉ!” Lật đật về phòng thay quần áo sau đó vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác như nhiệt độ trên mặt đã tản đi đôi chút, sau đó cô đánh một lớp kem nền mỏng, để không khiến Đậu Đậu thấy sẽ lo lắng.

Sau đó, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trước cửa phòng bệnh, một lớn một nhỏ vẫn đang giằng co.

Hoắc Tường Minh ra lệnh cưỡng chế bắt con trai đến chỗ bác sĩ để cắt chỉ, mà Đậu Đậu không đợi được Lam Ngọc Anh, nên tuyên bố không cắt chỉ nữa, còn nói cậu ở luôn trong bệnh viện cũng được, khỏi cần xuất viện.

Thím Lý đứng bênh cạnh cũng rất khó xử, cũng không biết nên khuyên thế nào, cũng không biết đây là lần thở dài thứ mấy, thang máy lại trong lúc này ‘Đinh thêm một tiếng nữa.


Thím Lý chẳng hi vọng mấy lướt mắt quá thang máy, nhưng kết quả lại khiến bà ấy vô cùng kích động, “Cậu chủ nhỏ, mau nhìn xem!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn phàn nàn của Đậu Đậu di chuyển mắt theo hướng thím Lý chỉ, vừa nhìn thấy người trong thang máy, nỗi lo lắng trong mắt thằng bé dường như tan biến, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, như một chú cún con vắt chân lên cổ chạy về phía người chủ mới về của mình.

“Anh Anh ~"
Trên đường Lam Ngọc Anh đến đây, cô còn lo lắng Đậu Đậu không gặp được cô có sợ hãi hay thất vọng không.

Muốn gọi điện thoại để trấn an cậu bé trước, nhưng lại phát hiện điện thoại đã hết pin sụp nguồn rồi, cuối cùng cũng đã tới nơi, cô cầu nguyện thang máy có thể nhanh hơn, bây giờ nhìn thấy Đậu Đậu chạy về phía mình, mặc dù cơ thể cô bây giờ thật sự rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất vui vẻ, nhiệt tình giang tay ra ôm chằm lấy cậu, “Đậu Đậu, thật sự thật sự rất xin lỗi cháu, kẹt xe quá nên cô đến muộn!” “Không thành vấn đề!” Đậu Đậu cười toe toét cái miệng nhỏ.

Sau đó, còn dùng ánh mắt đắc ý khoe mẽ với bố mình, giống như muốn nói với bố, Đậu Đậu nói Anh Anh đến thì Anh Anh sẽ đến vậy.

Hoắc Tường Minh thấy cô đến, gương mặt căng cứng đến cực điểm cuối cùng cũng giãn ra đôi chút.

Thím Lý đứng đằng sau âm thầm lau mồ hôi, rốt cục cũng có thể đi cắt chỉ rồi.

Đến văn phòng bác sĩ, Đậu Đậu được đặt lên ghế ngồi đối diện bác sĩ, y tá trưởng cầm kéo đã được khử trùng lên, giải thích một câu với mọi người, “Sau khi phẫu thuật sợi chỉ có bị kẹp vào da, lát nữa cắt chỉ sẽ hơi đau chút, có điều mọi người cứ yên tâm, sợi chỉ rất ngắn rất nhỏ, cháu bé ắt hẳn sẽ chịu được!” “Đậu Đậu, con có sợ không?” Lam Ngọc Anh lo lắng cúi người xuống nói với cậu bé.

Đậu Đậu lắc đầu, ngọt ngào nói, “Có Anh Anh ở đây, Đậu Đậu không sợ chút nào!”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.