Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 250: Lẽ Nào Cô Không Mơ Thấy Ác Mộng Sao



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhà hàng bán đồ hải sản, mỗi loại thức ăn bưng lên đều rất tỉ mỉ.

Lúc này Lam Ngọc Thiên đã không rảnh để thưởng thức đồ ăn ngon nữa, vừa nhận lấy sản phẩm kỹ thuật số mà Lê Tuyết Trinh ngồi đối diện đưa cho, còn đưa thêm một chiếc hộp rất đẹp có logo tiếng Anh của một thương hiệu lớn.

Sản phẩm kỹ thuật số mới nhất chỉ có thể là di động, nguyên nhân thì không cần hỏi cũng biết.

Không phải điện thoại di động của cô ta hai ngày trước ở sân bay bị Hoàng Trường Minh ném đi sao, hiển nhiên là phải mua một cái mới để đền cho cô ta rồi, hí hoáy một lát mới lắp thẻ SIM điện thoại vào, giọng nói vui vẻ đáng yêu:
"Chị Sunny, cám ơn chị nha!"
Cô ta biết Lê Tuyết Trinh là vợ sắp cưới của anh Trường Minh, nhưng đối phương cũng lên tiết lộ rằng sau khi kết hôn với Hoàng Trường Minh, chị ta sẽ không hỏi han quá nhiều về nhưng người phụ nữ bên cạnh anh, chỉ cần không quá đáng thì có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nghĩ đến đây, trong lòng có Lam Ngọc Thiên có chút tính toán nho nhỏ, nụ cười càng thêm chân thành.

App
Lúc này, sau khi mở hộp ra, trông thấy chiếc túi hàng hiệu nằm lặng lẽ bên trong, mắt cô ta nhất thời tròn xoe, không giấu được sự ngạc nhiên và mừng rỡ: “Chị Sunny, cái này có thật là cho em không?"
"Ừm." Lê Tuyết Trinh mỉm cười, nhìn vẻ vui mừng không giấu được trên gương mặt cô ta, vén mái tóc dài, giọng điệu giống như như người chị lớn nhà bên cạnh: “Nghe nói cái túi này hiện tại đã hết hàng, chị phải nhờ người bạn mua hộ từ nước ngoài về đấy.


Bạn chị phải mua nó với giá cao, vừa mới gửi về cho chị hôm qua.

Chị nghĩ hẳn là em sẽ thích nó, vì vậy chị mang nó đến tặng cho em!"
"Thích, em thích lắm!" Lam Ngọc Thiên gật đầu như giã tỏi, ánh mắt không thể dời đi chỗ khác, đưa tay vuốt ve nó, giọng nói hơi run lên vì kích động: "Chị Sunny, chị tốt với em quá!"
Chiếc túi này cô ta đã yêu thích từ lâu, nhưng giá đắt quá, cũng rất khó mà mua được.

Cô ta thích đến nỗi không nỡ buông tay liên tục vuốt ve thêm mấy lần, Lam Ngọc Thiên vẫn kích động không ngừng được.

Trong mắt Lê Tuyết Trinh hiện lên sự khinh thường, nhưng vẫn cười dịu dàng nói: "Ngọc Thiên, chúng ta mau ăn cơm thôi, kẻo lát nữa lại nguội hết bây giờ!"
"Vâng!" Lam Ngọc Thiên vội gật đầu, ân cần cầm đôi đũa gắp thức ăn cho Lê Tuyết Trinh phía đối diện: "Chị Sunny, chị nếm thử món gà say rượu này xem, trông nó ngon quá đi mất." Bên ngoài nhà hàng, một chiếc xe Jeep biển số quân đội đậu ở ven đường.

Người ngồi ở ghế lái là Nguyễn Phong, anh nhìn màn hình hướng dẫn, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh:
"Ngọc Anh, là nhà hàng này à?"
"Vâng..." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Khi cô ra khỏi ga xe lửa, Nguyễn Phong đã đợi sẵn ở điểm đón, sau khi nhìn thấy cô liền nhanh chóng đi đến đón cô, nhận lấy di vật của bà ngoại trong lòng cô, cùng nhau lên xe.

Họ không về nhà mà lái thẳng về phía nhà hàng mà Lam Ngọc Thiên nói.

Lúc này, Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn nhà hàng, nhíu mày, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất sáng bóng, cô liếc mắt một cái là thấy được Lam Ngọc Thiên đang cười tươi như hoa.

Chỉ là không ngờ rằng Lê Tuyết Trinh cũng ở đây.

Cô lấy điện thoại di động trong túi ra gọi điện thoại cho Lam Ngọc Thiên, thế nhưng lần này Lam Ngọc Thiên lại cố ý không nghe, cô ta tắt máy.

Lam Ngọc Anh tháo đai an toàn, nói với Nguyễn Phong: "Anh Nguyễn Phong, trước hết anh ở trong xe chờ em một chút đã nhé."

Vào nhà hàng, Lam Ngọc Anh đi thẳng về phía bàn Lam Ngọc Thiên đang ngồi.

Bởi vì lúc này là vào giờ ăn cơm, nên nhà hàng rất đông khách, hơn nữa Lê Tuyết Trinh đang ở đây, không tiện nói chuyện, cho nên sau khi đến gần, hai tay cô siết chặt, cố gắng kiềm chế cảm xúc:
"Lam Ngọc Thiên, cô ra đây một lát, tôi có chuyện muốn hỏi cô!"
Lam Ngọc Thiên bị giọng nói của cô làm cho sửng sốt, quay đầu nhìn cô, không vui nói:
"Để làm gì?"
"Cô ra đây với tôi!"
Lam Ngọc Thiên hừ một tiếng, trong miệng vẫn còn ngậm đồ ăn, dáng vẻ rất khinh thường.

Lê Tuyết Trinh ngồi đối diện cười thành tiếng: "Ngọc Thiên, đi đi!"
Lam Ngọc Thiên nghe vậy thì vô cùng miễn cưỡng buông đũa xuống, liếc mắt nhìn cô một cái, rồi giở giọng nịnh nọt nói với Lê Tuyết Trinh:
"Vâng, chị Sunny! Vậy chị chờ em một chút nhé, em sẽ trở lại ngay!" App
Nhìn thấy đối phương đứng dậy, Lam Ngọc Anh cũng xoay người đi ra bên ngoài.

Mỗi một bước chân đi ra ngoài, hai tay cô đều nắm rất chặt, hình như đã rất lâu rồi cô không có cảm giác tức giận như vậy, cảm thấy gan phổi mình đang sôi trào, từng tia lửa phun ra từng đợt, những tia lửa đó dần dần bùng cháy thành ngọn lửa, liếm lấy nội tạng của cô.

Răng nanh mơ hồ cắn lên đầu lưỡi, cô hận chết đi được.

Lam Ngọc Thiên ở phía sau cô khoanh tay, rất là không kiên nhẫn nói:

"Lam Ngọc Anh, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì!"
Lam Ngọc Anh bất chợt quay lại giơ tay lên.

"Bốp!"
Một tiếng lảnh lót vang lên.

Gương mặt của Lam Ngọc Thiên lệch sang một bên, dấu vết năm ngón tay đỏ ửng lập tức xuất hiện trên má trái của cô ta.

Như thể không dám tin đã có chuyện gì xảy ra, hồi lâu sau Lam Ngọc Thiên mới nhớ đến che mặt lại, vẻ mặt không tin nổi nhìn cô: "Lam Ngọc Anh, cô dám đánh tôi?"
Từ nhỏ đến lớn, sau khi cô ta trở thành cô chủ nhà giàu được thương yêu duy nhất của nhà họ Lam, lần đó khi Lam Ngọc Anh quay lại nhà họ Lam để đòi tiền, không chỉ bị Lại Diệp tát cho hai cái, sau khi đổ thêm dầu vào lửa lại bị Lam Khải Dương đánh cho một trận, vô cùng thảm hại.

Bình thường cô ta đều đứng một bên và xem trò vui, cho nên khi bị cô đánh, cô ta hết sức kinh

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.