Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 212: Em Xin Lỗi Mà





Đồng tử của Hoàng Trường Minh thậm chí còn nhìn cô chăm chằm hai lần, giống như đang xác nhận xem những gì mình nhìn thấy có phải là sự thật hay không.


Thoáng qua một cái anh đã trở lại dáng vẻ như bình thường.


Dù sao thì ở trong phòng họp còn có những nhân viên từ các bộ phận khác nhau của công ty đang nhìn, nên Hoàng Trường Minh phải duy trì phong thái lãnh đạo đầy uy nghiêm, môi mỏng khẽ cong lên, vươn tay ra đầy lịch sự.

“Tổng giám đốc Thảo!” “Tổng giám đốc Hoàng, xin lỗi, để cháu phải đợi lâu rồi!” Hoàng Thanh Thảo nhưởng mày, thuận theo ánh mắt của anh mà hơi nghiêng người, mỉm cười giới thiệu: “Hai vị này lần lượt là thư ký Lý và cô Lam bộ phận tiếp thị ở công ty chúng tôi.”
Thư ký Lý lập tức bước tới bắt tay với Hoàng Trường Minh.


Tiếp theo khi đến lượt Lam Ngọc Anh, trên mặt Hoàng Trường Minh không có gì khác thường, nhưng khi cô thu tay lại, khóe miệng lại bất chợt mím chặt.


Đau quá...!
Lam Ngọc Anh đưa tay ra sau lưng, cảm thấy xương ngón tay gần như bị bóp nát.


Lén lút nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn tràn ngập nguy hiểm ẩn sâu trong mắt Hoàng Trường Minh, cô lập tức co rụt vai lại, sống lưng cảm thấy một trận ớn lạnh.


Hu hu, đáng sợ quá!
Trên bàn hội nghị có vị trí chuyên dụng đặc biệt, cô đi theo Hoàng Thanh Thảo và Thư ký Lý lần lượt ngồi xuống, sau khi tấm cửa chớp được đóng lại, màn ảnh trên tường chiếu sáng lên, cuộc họp liền chính thức bắt đầu.



Hoàng Trường Minh vẫn mặc một bộ âu phục màu đen, cà vạt được thắt tỉ mỉ gọn gàng, trên tay cầm một cây bút, bên cạnh còn có một ly cà phê, nhưng vẫn chưa hề đụng đến.


Lam Ngọc Anh đã từng họp với anh mấy lần, nên biết khi làm việc anh sẽ có dáng vẻ thế nào, có bao nhiêu nghiêm túc, bao nhiêu khắt khe, chỉ có điều hôm nay, dường như có hơi mất tập trung, đôi mắt sâu thẳm như đạo kiếm luôn nheo lại, thỉnh thoảng lại liếc qua người cô.


Mỗi lần lướt qua, cô đều chột dạ đến mức tự động co rụt người lại.


Đến lượt anh phát biểu, cây bút trong tay vẫn không hề động đậy, vẫn duy trì tư thế như vừa nãy, dần dần, tất cả mọi người đều để lộ vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu.

“Khụ!” Hoàng Thanh Thảo lên tiếng nhắc nhở.


Lúc này Hoàng Trường Minh mới nghiêm túc trở lại, khẽ nằm tay đặt lên làn môi mỏng rồi khẽ họ một tiếng, quay đầu nhìn lên màn hình máy chiếu, làn môi mím vô cùng nghiêm nghị.


Giọng nói trầm ổn lúc phát biểu điều lệ hợp tác của anh, Lam Ngọc Anh đỏ mặt vùi đầu vào tay, may mà không có ai để ý đến cô.


Sau cuộc họp hơn hai giờ đồng hồ, bởi vì là lần đầu tiên đầu tư hợp tác.

Đến chập tối, đương nhiên sẽ có sắp xếp bữa tối, phòng bao riêng gần như chật kín người, nhân viên phục vụ đang lên các món ăn.



Khi Lam Ngọc Anh bước vào, Hoàng Trường Minh đã ngồi sẵn ở đó, bên cạnh còn có hai chỗ trống.


Cô ngập ngừng bước tới, nghĩ rằng chắc sẽ không có người nào để ý đến đầu nhỉ?
Lúc cô định ngồi vào bên cạnh anh, thì đã có người đi nhanh hơn cô, Hoàng Thanh
Thảo đặt mông ngồi xuống trước, còn chớp mắt nhìn cô, Lam Ngọc Anh sửng sốt, chỉ có thể kéo ghế khác ra ngồi, mà sắc mặt của Hoàng Trường Minh đã tối sầm lại, vô cùng khó coi.


Trong suốt bữa ăn, Hoàng Thanh Thảo cười ha ha ngồi xen giữa hai người.

“Nào, mọi người!” Hoàng Thanh Thảo đặt đũa xuống, đứng lên nói trước: “Tôi cảm thấy rất vinh dự khi được hợp tác với công ty của các bạn, cũng rất biết ơn sự thân thiện của mọi người, vậy nên, ly rượu đầu tiên này, tôi uống trước, coi như là để kính mọi người, cũng như là để chúc cho lần hợp tác này của chúng ta có thể tiến hành thuận lợi!” “Làm sao có thể để tổng giám đốc Thảo kính rượu, hẳn là phải để chúng tôi bày tỏ sự chào đón bà chứ."
Hoàng Trường Minh cũng nhếch môi, giọng điệu lại mang ý tử sâu xa khác: “Giám đốc Vương nói rất đúng, vô cùng chào mừng!”
Trong lúc nói chuyện, mọi người trong bàn đã cùng nhau cầm ly đứng lên.


Nhìn thấy vậy, Lam Ngọc Anh vội vàng cầm ly rượu trắng trước mặt lên, nhân viên phục vụ rượu rót đầy một lỵ, nên trong lúc cụng ly đã làm rượu trong đó trào ra, khi ngửi mùi vị hãng mũi đó, cô cảm thấy có chút ngột ngat.


Hoàng Thanh Thảo suýt chút nữa bị đâm thủng bởi ánh mắt nhọn hoắt như kiếm của Hoàng Trường Minh.



Một giây trước khi ly rượu chạm đến bên miệng, bà vội vàng đưa tay ra, mặt không chút thay đổi mà nói dối: "Ngọc Anh, cô bị dị ứng với rượu, nên uống trà thay rượu đi Cô còn là con gái nữa, nên sẽ không có ai trách cô đâu!” “Ồ vâng!” Lam Ngọc Anh ngẩn ngơ đáp lại.


Đặt ly rượu trắng xuống, cầm tách trà bên cạnh lên, lẳng lặng uống hết một nửa.


Sau khi đặt ly rượu trắng xuống, Hoàng Trường Minh đột nhiên đứng dậy nói: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại một chút!”
Mọi người đều gật đầu, tiếng cười nói vẫn rôm rả như cũ, bóng dáng cao lớn đó cũng biến mất sau cánh cửa.

“Còn không mau đi đi!” Ở dưới gầm bàn, Hoàng Thanh Thảo dùng chân đá nhẹ vào cô.


Lam Ngọc Anh mang theo gương mặt đỏ bừng đứng dậy, mất tự nhiên nói: “Ừm, vậy tôi đi vệ sinh một chút.


Ra khỏi phòng bao, cô đứng ở hành lang nhìn xung quanh một hồi lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hoàng Trường Minh đâu cả, rõ ràng nhìn thấy anh cầm điện thoại bước ra ngoài, nhưng bây giờ lại không thấy người đâu cả.


Cô cũng đã kiếm cớ đi vệ sinh, bây giờ có quay về đó thì cũng không làm việc gì cả, nên đành phải đi về hướng nhà vệ sinh, dọc đường đi vẫn không thấy anh đâu cả, chỉ bắt gặp nhân viên phục vụ đang bưng đĩa thức ăn.


Bồn rửa tay là dùng chung, còn nhà vệ sinh của nam nữ được ngăn cách ở hai bên trái phải.


Khi Lam Ngọc Anh đi bước đến gần thì đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ vươn ra từ phòng vệ sinh nam.


Cô thấp giọng kêu lên, bị kéo vào bên trong, khi tấm lưng bị áp lên cánh cửa còn nghe thấy tiếng khóa ngược từ bên trong nhà vệ sinh.



Hốt hoảng nhìn lên, quả nhiên là Hoàng Trường Minh đang cúi gằm mặt xuống, sắc mặt góc cạnh tiến lại gần cô, như thể sắp chạm vào lông mi của cô, có lẽ anh vừa mới hút thuốc, có mùi thuốc lá quần quanh bên cạnh.

“Lam Ngọc Anh, em thật to gan! Vậy mà dám đi lừa anh!”
Cánh tay chắc khỏe áp bên đầu cô, toàn bộ cơ bắp đều gồ lên như muốn bộc phát ra ngoài.


Lam Ngọc Anh có người lại, rụt rè nói: “Em không có cố ý.

“Em còn dám nói.” Hoàng Trường Minh hung ác trừng mắt nhìn cô: “Tại sao không nói với anh rằng cô đã thu mua công ty của em? Còn buổi sáng hôm nay nữa, khi anh đang gọi điện cho em, có phải là em đã trên đường tới Long Thành rồi?”
Bây giờ anh mới được biết Hoàng Thanh Thảo đã thu mua công ty của cô, còn cố ý âm thầm thực hiện, cho dù là để che giấu tại mắt của mọi người, nhưng e rằng không phải là động cơ nhất thời, mà đã có kế hoạch chuẩn bị từ lâu rồi.

Nếu không thì lần trước khi rời đi, sẽ không nhắc đến vụ án hợp tác đầu tư này, mà quan trọng là, cô với tư cách là người trong cuộc nhưng lại không nói cho anh biết, mà còn che giấu cho người ta!
Chẳng trách ban sáng gọi điện cô lại cứ do dự ngập ngừng, cuối cùng còn dám tắt máy nữa chứ!
Khi đó anh thực sự còn cho rằng chỉ là tự động tắt máy do hết pin thôi, nên không hề nghĩ nhiều về việc này, cho đến khi anh nhìn thấy cô cùng Hoàng Thanh Thảo đi vào trong phòng họp, anh mới lập tức có cảm giác như bị hai người này dắt mũi, thật sự tức chết mà!
Mà Lam Ngọc Anh lại chỉ bày ra vẻ mặt vô tội, lặp đi lặp lại: “Em thật sự không cố ý mà...” “Không cố ý sao?” Hoàng
Trường Minh hừ lạnh.

“Ừm ừm!” Lam Ngọc Anh vội vàng gật đầu, sợ anh không tin mình, cho nên cô đành phải mất hết chính nghĩa mà phản bội lại Hoàng Thanh Thảo, thẳng thắn thú nhận với anh: “Là cô không cho em nói đó, cô nói nếu như em dám nói cho anh biết, cô sẽ sa thải em!” “Rồi em cứ vậy nghe theo lời bà ấy?" Hoàng Trường Minh nghiến răng nghiến lợi nói.


Lam Ngọc Anh cắn môi thì thầm: “Bây giờ bà ấy là sếp của em
Hoàng Trường Minh trừng mắt nhìn cô, như bị chọc tức đến sắp phát điên rồi, trên trán nổi xanh.


Lam Ngọc Anh có hơi sợ hãi, lại càng cảm thấy có lỗi, cô vội lấy lòng, vươn tay nắm lấy mảnh vải nhỏ trên áo tây trang củaimg


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.