Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1967



Quần chúng ăn dưa vây xung quanh xem, đã có không ít người chen chúc trên bục giảng nhìn chảm chẩm bài thị, liên tục thán phục: “Cô ấy quá giỏi quá! Vừa nãy tôi còn không tin, nhưng mà các cậu nhìn phương pháp giải đề bên trên xem, cấp bậc quả thực có thể sánh với sách giáo khoa rồi, tôi quỳ!”

Chỉ có một mình Lý Lan Hoa thị, lại thi ở hội trường chung, hơn nữa đề thi cũng mới phát ra, rõ ràng khó khăn nhiều như vậy, nhưng cô ấy đã trả lời đúng hết tất cả, giỏi như vậy thì cần gì phải gian lận, quay cóp!”

“Đúng vậy, căn bản là không cần, bây giờ sự thật thẳng lý lẽ!”

Cô Lý đúng lúc lên tiếng, so với người trước đó tức giận răn dạy cô gian lận, quay cóp thì hoàn toàn khác, giọng điệu bảo vệ không ngớt: “Không sai, bạn học Lý Lan Hoa không có gian lận!”

Ánh mắt cô Lý nhìn về phía cô phải nói là vô cùng trìu mến”

Lý Lan Hoa nhận bài thi từ trong tay giáo viên chủ nhiệm, sau đó xoay.

người trực tiếp ném vào mặt người bên cạnh: “Chu Kỳ Kỳ, bây giờ cậu có thể thực hiện lời hứa của cậu rồi đấy!”

Bài thi từ trên mặt rơi xuống, Chu Kỳ Kỳ hoàn toàn kinh hãi đến mức mặt biến sắc.

Cơ thể run rấy, trên mặt xanh trắng đan xen, mới ban nấy còn chờ xem kịch vui, không ngờ cậu ta vậy mà lại đạt điểm tối đa”!

Chu Kỳ Kỳ bước chân lảo đảo lùi về phía sau, nghĩ đến trận cá cược trước đó, cô ta bối rối hận không thế tìm cái lỗ nào chui xuống.

Lý Lan Hoan lập tức nhìn về phía đám người, tìm bạn cùng phòng của mình. Lúc này ba người bọn họ mới chen được ra ngoài, kích động ôm lấy cô: “Lan Hoa, cậu quả thật là thần tượng của tớ. Không, so với nữ thần cậu còn nữ thần hơn!”

Không xong rồi, tớ sắp kích động đến chết rồi! Lan Hoa, cậu quá đáng lắm, vậy mà lại che giấu thực lực của mình giỏi đến như thế!”

“Lần này xem người cười nhạo cậu còn có gì để nói không, mất mặt đùng đùng ấy chứ, đặc biệt là Chu Kỳ Kỳ! Lúc này cô ta sao dám hung hăng nữa, không chỉ phải xin lỗi Á Nam, còn phải quỷ xuống dập đầu lạy.

ba cái, haha ha ha, còn phải kêu răng bà nội,cháu sai rồi!”

Ngô Tĩnh quay người nhìn ngó: “Ủa, Chu Kỳ Kỳ đâu?”

Chẳng biết từ lúc nào Chu Kỳ Kỳ đứng trên bục giảng đã mất tăm, Lâm Vũ thở hốn hến giậm chân: “Lại đế cô ta trốn thoát! Nhất định là nhân cơ hộp chúng ta nói chuyện nên không chú ý!”

Lý Lan Hoa giương khoé môi, cho dù là hoà thượng chạy trốn cũng không chạy thoát khỏi cổng chùa được”!

Lúc này cô cũng không sốt sảng đối với Chu Kỳ Kỳ, còn có chuyện khác quan trọng hơn, cô chạy ra khỏi hội trường chung.

Một đường chạy đến phòng hiệu trưởng, đúng lúc cánh cửa đang được đẩy mở, bóng người cao lớn đi ra, Lý Lan Hoa lập tức nở nụ cười lội ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Chú nhỏ, thấy cháu trâu bò không…”

Lý Lan Hoa một đường chạy nhanh như thỏ, lúc đến phòng hiệu trưởng còn có chút không thẳng lại được, gần như là nhào vào lông ngực anh.

Trần Văn Sáng đưa tay ra đỡ cô, giúp cô mượn lực đứng vững Tuy rằng vừa nãy anh không ở hiện trường, nhưng trong phòng hiệu trưởng có phát lại trực tiết Từ trong camera theo dõi, anh có thể nhìn thấy cô ngồi một mình trong hội trường, ánh mặt trời ngoài cửa số chiếu vào một bên gương mặt cô, nghiêm túc mà yên tĩnh Mặc dù trong mắt nhìn của người làm quân nhân như anh, hành động như thế không cao siêu bao nhiêu, nhưng không thể phủ nhận, đòn đánh khắc phục khó khăn vẫn là rất đẹp, dùng giành động thực tế trực tiếp phản kích”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay, ngũ quan tỉnh xảo xinh đẹp, da thịt trắng nõn nà. Đặc biệt hôm nay cô không cột tóc đuôi ngựa, tất cả tóc đều xoã ra sau đầu, khuôn mặt xinh đẹp tươi trẻ của cô càng thêm dịu dàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.