Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1956



Kỷ Ngữ Lam nghe vậy, trong lòng vui vẻ nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Sao? Có chuyện này ư?”

“Dĩ nhiên, tớ mới vừa nghe thấy học sinh lớp ba nói thế, hơn nữa thành tích cũng không phải bí mật, bảng thông báo trong trường học cũng sớm lan truyền ra rồi!” Tâm tình Chu Kỳ Kỳ bây giờ còn vui vẻ hơn so với mọi người, miệng đều đã cười đến mang tai rồi Vừa nghe được tin tức này, cô ta không khỏi vui mừng đi tìm người chia sẻ”!

Sau khi được Kỷ Ngữ Lam cứu trở lại trường học, Chu Kỳ Kỳ luôn chờ cơ hội để hành động, không nghĩ tới lại nghe được tin tức tốt như vậy, thật sự quá hả hê màt Những nữ sinh khác trên bàn cũng nói theo: “Lúc mới vừa đi xem tớ cũng nhìn thấy! Tớ còn ngạc nhiên không nghĩ tới Lý Lan Hoa thi kém như vậy, có rất nhiều người mong đợi thành tích kỳ thí lần này của cô ấy, lúc này cũng phải thất vọng rồi!”

“Cũng không sao, chủ yếu là do thành tích của cô ấy quá tệ, cho dù cô ấy đến từ vùng khác!” Một nữ sinh khác thường xuyên đi theo Kỷ Ngữ Lam lúc này cũng nịnh bợ nói: “Coi như bây giờ có nổi tiếng đi nữa thì có thể làm được gì, Ngữ Lam của chúng ta vẫn là nữ thần nổi tiếng cũng không phải tự dưng mà có, ngoại trừ dáng dấp đẹp, nhân phẩm và gia thế đều tốt thì thành tích vẫn luôn rất giỏi!”

Kỷ Ngữ Lam lộ ra nụ cười xấu hổ, khiêm tốn xua tay: “Các cậu khoa trương quá rồi đấy!”

“Đâu có nói quá đâu nha!” Chu Kỳ Kỳ lập tức nói: ‘Ngữ Lam, cậu đừng khiêm tốn, chúng ta đều biết cậu bắt đầu đi lên từ trường trung học số một, thành tích ưu tú, dù nghỉ học một năm trở lại trường cũng không có ảnh hưởng gì đến kết quả học tập, thật là nể cậu mài”

“Hừ, Lý Lan Hoa làm sao có thể so sánh với Ngữ Lam được!”

“Còn so sánh gì nữa, thành tích học tập của Ngữ Lam ưu tú hơn cô ta nhiều, cô ta căn bản không có tư cách được đề cử làm hoa khôi trường, mọi người nên xem lại mắt mình đi! Ngay cả một ngón tay cô ta cũng không bằng được Ngữ Lam nữa!”

Trên bàn các nữ sinh tôi một câu cậu một câu, nhộn nhịp nói chuyện, đều đạp người kia xuống nâng người này lên.

Kỷ Ngữ Lam nhấp một ngụm sữa chua, tóc mái của cô ta vô tình trượt xuống một bên mặt, để lộ một góc nghiêng hoàn hảo của khuôn mặt.

Nghe mọi người khen ngợi khiến cô ta cảm thấy rất sảng khoái. Cô ta là con gái út chủa nhà họ Kỷ, trên cô ta còn có hai người anh trai nên từ nhỏ cô ta đã được cưng chiều, sủng ái Kỷ Ngữ Lam từ nhỏ đã lớn lên trong sự khen ngợi của kẻ khác, cô ta luôn cho rằng bản thân xuất thân từ một gia đình tốt, hơn nữa cô ta có năng lực đi đâu cũng được người khác cung phụng, do đó cô ta có đủ vốn liếng để không để mắt người khác vào mắt. Vì thế khi cô ta trở lại trường học lại nghe mọi người bàn tán về học sinh mới chuyển tới Lý Lan Hoa, mặc dù cô ta cảm thấy Lý Lan Hoa không thể nào so sánh được với c‹ nhưng khi nghe thấy người khác khen ngợi Lý Lan Hoa thì trong lòng cô ta vấn có một tỉa tức giận, căm ghét, khó chịu cứ như có một chiếc gai nhọn đâm vào tim cô ta, ngứa ngáy và rất khó chịu nhưng không thể nhổ bỏ.

Bây giờ cô ta biết rõ điểm học tập của Lý Lan Hoa rất tệ, và cả khi nghe giọng nói của Lý Lan Hoa thì trong lòng cô ta mới cảm thấy cân bằng, tựa như chiếc gai ngọn trong tim cô ta bấy lâu nay đã biến mất.

Tục ngữ nói không sai, ba người phụ nữ tạo nên một cái chợ, xung quanh bàn ăn dài mấy người nữ sinh tụ tập lại thảo luận, tám với nhau rất nhiệt tình. Kỷ Ngữ Lam cố tình đợi bọn họ nói cả nửa buổi mới giả vờ ngăn bọn họ lại: “Được rồi nào, các người đừng nói vậy nữa, tôi có chút ngại đấy” Nói xong cô ta còn tỏ ra ngại ngùng, thấy thế bọn họ lại càng khâm phục hơn.

Ở lối vào nhà ăn, Lý Lan Hoa cùng bạn cô ta cũng bước vào. Thẩm (Quân Sơn hôm qua đi chơi cả đêm không ngủ đã quay về phòng ngủ bù.

Vị trí bàn ăn bên cạnh cửa sổ vẫn chưa có nhiều người, Lý Lan Hoa cùng ba người bạn cùng phòng đi xếp hàng. Một lúc bọn họ quay lại bàn, vừa mới ngồi xuống thì có một nữ sinh tóc ngắn chạy tới. Cô gái này mặt đồng phục học sinh, liếc nhìn bảng tên thì có vẻ là một nữ sinh khóa dưới. Nữ sinh đứng trước mặt Lý Lan Hoa sau đó u oán nói: “Đàn chị Lý Lan Hoa, chị làm em thất vọng quá đi”

“Hả?” Lý Lan Hoa câm thìa, vẻ vặt sũng sờ, khó hiểu.

Nữ sinh đẩy mắt kính trên sống mũi, giọng nói có chút hận không rèn thành thép, nữ sinh phản nàn: “Bọn em thật sự rất thích chị. Em cũng rất ủng hộ chị nên lúc nào cũng cùng các bạn học trong lớp nói về chị. Hơn nữa em cứ tưởng chị lớn lên xinh đẹp như vậy thì học hành cũng sẽ rất giỏi, em đã tin chị nhất định sẽ là hoa khôi mới của trường. Vậy mà không ngờ được chị lại học tệ đến vậy, chị thật sự làm bọn em rất thất vọng” Nói xong hết những gì muốn nói, nữ sinh quay đầu bỏ chạy, để lại Lý Lan Hoa với nỗi hoài nghi chính mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.