Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1950



Thế nhưng nếu không thuyết phục được cô ấy thì bản thân mình phải làm sao bây giờ.

Lý Lan Hoa nhắm mắi lại, nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách: “Tôi muốn ngủ, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu trở về đi!”

Chu Kỳ Kỳ nghiến răng, chỉ có thể xoay người rời đi, nhân tiện cũng lấy đi mấy đóa hoa cúc trên tủ.

Lý Lan Hoa lặng lẽ đảo mắt.

Mười phút sau, cửa phòng lại bị gõ rồi đấy ra, cô nghĩ Chu Kỳ Kỳ không chịu thua cũng không rời, muốn biểu diễn thêm một màn nữa, cô có chút bị chọc giận và hét lên.

“Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi không muốn gặp cậu!”

“Cháu không muốn gặp thì thôi, chú đi về”

Giọng nam trầm thấp hùng hậu truyền đến, hai mắt Lý Lan Hoa sáng ngời: “Chú nhỏ”

Chú nhỏ, chú trở lại rồi! Lúc nãy cháu không phải nói với chú đâu”!

nhanh chóng ngồi dậy, nghiêng dựa vào đầu giường rồi giải thích một cách ngượng ngùng.

“Cháu là nói một cái bạn học nữ cùng trường chạy tới đây giả mù sa mưa, đặc biệt chán ghét. Cháu mới đuổi cô ta ra ngoài nên tôi nghĩ rằng cô ta còn mặt dày trở lại lần nữa!”

Trần Văn Sáng đặt thứ trong tay lên giường bệnh: “Cuốn truyện tranh mà cháu muốn đây”

Sắc mặt Lý Lan Hoa hơi ngượng ngùng, kỳ thật kia là hôm qua cô chỉ thuận miệng nghĩ lấy cớ mà thôi, thật không nghĩ tới anh ta thuê tới thật.

Cô ôm vào trong ngực ngọt ngào nói.

“Cảm ơn chú nhỏ!”

Trần Văn Sáng hỏi: ‘Vết thương thế nào rồi?”

“Không có việc gì!” Ánh mắt Lý Lan Hoa lập lòe, có chút chột dạ Trần Văn Sáng gật đầu lập tức nói: “Chú vừa ra khỏi thang máy đã gặp bác sĩ phẫu thuật chính của cháu. Ông ấy nói rằng cháu đang hồi phục rất tốt và không có dấu hiệu sốt nữa.”

“Ừm, chính là còn chưa ăn được cái gì, thật đói!” Lý Lan Hoa đáng thương hề hề nói Trần Văn Sáng đối với chuyện này cũng là lực bất tòng tâm, tình hình hiện tại thậm chí không thể uống nước được.

Lý Lan Hoa thấy anh không có ngồi xuống, sợ anh nói được hai ba câu liền rời đi, không muốn trong phòng bệnh chỉ còn lại mình, vội vàng nói.

Chú nhỏ, bác sĩ đề nghị phải ra khỏi giường hoạt động nhiều hơn.

Phục hồi hoạt động ruột để phòng chống dính ruột. Hôm nay cháu còn chưa rời giường nữa. Chú ra hành lang đi dạo với cháu nhé?”

“Được rồi” Trần Văn Sáng cho bi Hai người đi ra khỏi phòng, Trần Văn Sáng một tay cầm cây truyền dịch, tay còn lại nắm lấy cánh tay cô, chậm rãi đi dọc theo hành lang bên ngoài, phía trước có cầu vượt rộng rãi, hai bên đều là màn che pha lê, ánh nẵng tươi sáng.

Lý Lan Hoa chú ý tới tay phải của anh, ngạc nhiên hỏi: “Chú nhỏ, miếng gạc trên tay chú đã được tháo ra rồi sao?”

Trong ca mổ ruột thừa ngày hôm kia, cô nhìn thấy trên tay phải của anh quấn băng gạc. Không nghĩ tới lại nhanh khỏi như vậy.

“À, đêm hôm qua đã tháo ra rồi” Trần Văn Sáng gật đầu.

Loại thương tích nhỏ này thực sự chẳng là gì đối với anh ấy, quấn thêm băng gạc chỉ làm hoạt động bất tiện hơn mà thôi Lý Lan Hoa cẩn môi, trong lòng bàn tay không nhìn thấy có một vết sẹo mờ mờ, là do chai rượu của cô gây ra trong quán bar lúc trước.

Nghĩ đến mấy chuyện tốt mình đã làm, cô ngượng ngùng gãi gãi cổ: “Chú nhỏ, khi nào chú bắt được kẻ đào ngũ, chú có thể nói cho cháu biết không?”

Sau khi biết, cô sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút.

Trần Văn Sáng nhìn thấu suy nghĩ của cô, vui vẻ gật đầu: “Có thể”

“Chú nhỏ, chú có thể đến thăm cháu thật là tốt quá đi, nếu không cháu ở bệnh viện sẽ cảm thấy buồn chán chết mất. Ha ha, cháu không có làm phiền công việc của chú chứ?” Lý Lan Hoa cười tủm tỉm hỏi, cô biết dù anh không ở trong bộ đội nhưng hãng ngày vẫn có rất nhiều chuyện phải giải quyết.

“Không có. Trần Văn Sáng lắc đầu, nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay bạn học nam kia của cháu không đến à?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.