Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1942



“Bác sĩ gây mê đã sẵn sàng, dụng cụ phẫu thuật đã chuấn bị sẵn sàng, nhanh chóng vào phòng phẫu thuật!” Một ý tá bên cạnh thức giục, Lý Lan Hoa đã bị đẩy vào, cửa phòng mổ đóng lại, hành lang đã khôi phục sự yên tính.

‘Sau một giờ, cuộc phẫu thuật kết thúc.

Lý Lan Hoa đang trong tình trạng mơ mơ màng màng, nhưng mà không bị mê man.

Các y tá treo chai dịch truyền ở bên cạnh giường đã chú ý đến, cúi người nói nhỏ ở bên tai cô ấy: “Cô Lan Hoa, phẫu thuật vừa xong, thuốc mê còn chưa hết, cô nhắm mắt lại ngủ một giấc đi!”

Lý Lan Hoa nghe được, một tia ý chí vẫn chống cự lại.

Y tá cầm thuốc đang đi ra ngoài, cô ấy giống như đang cố gắng tìm kiếm gì đó, cho đến khi một dáng người cao lớn xuất hiện.

Cô ấy mếu máo, giống như một con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi: “Chú nhỏ, cháu tưởng chú đã đi rồi!”

“Chú đi đến phòng trực của bác sĩ” Trần Văn Sáng giải thích.

Vừa mới trong phòng phẫu thuật ra, khuôn mặt của cô ấy vẫn tái nhợt như trước, nhưng do tuổi còn trẻ, cộng với nhan sắc xinh đẹp vốn có, đặc biệt là một đôi mắt lấp lánh, làm cho người khác không thể dời khỏi tầm mắt.

Bởi vì kinh nghiệm chuyện cục cảnh sát và trường học lần trước, Trần ‘Văn Sáng vẫn hỏi ý kiến của cô ấy: “Cháu có muốn nói cho ông nội biết không?”

“Không cần!” Quả nhiên cô ngay lập tức lắc đầu.

“Vậy còn bố mẹ nuôi của cháu thì sao?” Trần Văn Sáng hỏi tiếp.

Lý Lan Hoa vẫn lắc đầu như trước: “Cũng không cần, bọn họ sẽ lo lắng mà chạy đến đây ngay mất!”

Bố mẹ nuôi của cô ấy đều làm việc ở trong thị trấn. Nếu biết rằng cô ấy năm viện, chắc chản sẽ bỏ việc để chạy đến chăm sóc cô ấy, mặc dù trước khi vào phòng phẫu thuật cô ấy rất sợ hãi, nhưng dù sao thì viêm ruột thừa cũng chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, chỉ mấy ngày là đã được xuất viện rồi, cô ấy vẫn là có lòng hiếu thảo, không muốn để họ chạy tới chạy lui vất vả “Ừm” Trần Văn Sáng tôn trọng ý kiến của cô ấy nên không nói gì thêm.

Anhta sắp xếp một phòng bệnh một người cao cấp, có nhà vệ sinh riêng, phòng cũng rộng rãi, thích hợp để tĩnh dưỡng.

Lúc này nẳng vẫn còn hơi gắt, Trần Văn Sáng xoay người kéo rèm cửa, nhưng tay phải bất ngờ bị bắt lấy, nói chính xác là bị ôm lấy.

Anhta quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh kia.

Lý Lan Hoa nghĩ rắng anh ta cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, sẽ mặc kệ bỏ lại cô ấy, cho nên cả hai tay cô ấy ôm chặt lấy anh ta như gấu con, ánh mắt bất an: “Chú nhỏ, chú ở lại đây với cháu có được không…”

Trong đáy mắt ngần ngận sóng nước, nhưng lại phẳng phất như không có gì, cứ nhìn anh với ánh mắt trông mong Trần Văn Sáng trong lòng cũng mềm nhũn: “Được!”

Lý Lan Hoa thấy anh ta đã đáp ứng, nhưng vẫn nhìn về phía anh với ánh mắt không dám chắc chản.

Trần Văn Sáng thấy mí mắt cô ấy đã muốn sụp xuống không mở ra nổi, nhưng vẫn cố nén cơn buồn ngủ, không dám buông lỏng cứ nhìn anh, giống như sợ rắng hễ nhằm mắt thì anh ta sẽ chạy mất.

Trần Văn Sáng không khỏi cong môi, thở dài nói với cô ấy: “Yên tâm, chú sẽ không đi đâu, cháu ngủ một lát đi”

Trong giọng nói trầm tĩnh và dịu dàng ấy, cô gái nhỏ cuối cùng cũng chậm rãi nhầm mắt Nhưng mà ngay cả trong khi ngủ, cô ấy cũng ôm chặt lấy bàn tay to lớn của anh ta mà không dám buông tay.

Khi Lý Lan Hoa tỉnh dậy một lân nữa, bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.

Cô ấy bị cơn đau của vết bụng bên bụng phải làm cho tỉnh lại, thuốc gây tê đã hết, cảm giác đau đớn càng rõ rệt. Khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Trần Văn Sáng ngồi ở cạnh giường.

Rèm cửa không được kéo lại, mặt trời vừa mới mọc, hẳn là mới khoảng sáu giờ.

Ánh sáng trong phòng không rõ lắm, nhưng dáng người của anh ta rất rõ ràng, một vài tia năng yếu ớt rơi trên chiếc áo màu xanh lục của quân nhân, phát ra một ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho cả người anh ta tỏa ra một cảm giác ấm áp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.