Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1933



Vẻ mặt không chút biểu cảm của Trần Văn Sáng có chút buông lỏng, đôi mắt đen có chút trầm lắng.

“Cháu thấy chú không có người giúp, trong tay đối phương lại có dao, sợ chú bị thương nên mới không do dự gì mà xông qua!” Lý Lan Hoa đáng thương cười hề hề mà nói, còn đưa tay của mình ra, giống như một đứa bé muốn được thưởng: “Cái khúc gỗ vừa nãy nặng quá, có nhiều gai nữa, chú xem, lòng bàn tay cháu đều bị cọ xước hết cả rồi đây này!”

“Chú xem nào” Trần Văn Sáng cau mày lại.

Nhờ ánh sáng bên ngoài rừng cây, thấy lòng bàn tay cô ấy đúng thực bị đâm để lại dấu vết. Trên đầu ngón tay có hai lớp da mỏng bị xước, trong không khí truyền đến mùi hương thơm nhẹ trái cây của kem dưỡng da tay con gái Lý Lan Hoa còn muốn tiếp tục tranh công để che đậy sai lâm của bản thân, vừa mở miệng lại đột nhiên thì thầm: “Chú nhỏ, tay của chú…”

Lúc nấy Trần Văn Sáng vì muốn cứu đứa bé đang thổi bong bóng, tay không chặn dao, nên mới bị thương thành như vậy. Lại bởi vì trận chiến ác liệt vừa nãy, vết thương càng thêm nghiêm trọng, lúc này máu đang chảy ra rất nhiều.

“Vết thương của chú không sao” Trân Văn Sáng vẻ mặt không chút gợn sóng nói Túi xách của Lý Lan Hoa để trên xe, lúc này ngay cả một miếng giấy cũng không có. Cô ấy giơ tay ra sờ vào gấu áo đồng phục, dường như không được, cô ấy kéo áo T-shirt bên trong, cúi đầu dùng răng cần, sau đó dùng tay xé ra một miếng vải.

Lý Lan Hoa lầm bẩm nói: “Sao mà không sao được chứ, chảy máu ra nhiều như vậy, phải mau chóng băng bó lại mới được!”

Lúc này trong lòng bàn tay Trần Văn Sáng chảy rất nhiều máu, gần như không thấy rõ đường nét nữa Lý Lan Hoa cầm lấy miếng vải muốn băng bó cho anh, nhưng ánh mắt lại thấy một mảng đỏ lớn, trước mặt có chút đen lại, liền vội vàng quay đi không dám nhìn nữa. Sau khi thở ra hai ngụm khí liền đưa miếng vải qua cho anh ta: ‘À, chú nhỏ, hay là chú tự làm đĩ!”

Trần Văn Sáng nhìn thấy, khẽ cau mày nhận lấy.

Phát hiện ánh mắt Lý Lan Hoa có chút hoảng loạn, anh ta vừa định.

hỏi, lại bắt gặp ánh mắt né tránh của cô ấy. Vừa mới xé một mảng lớn áo T-shirt, ngắn đi một đoạn, eo nhỏ liền bị lộ ra bên ngoài.

Yết hầu anh ta khẽ động, Trần Văn Sáng tùy tiện quấn vài vòng: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi chỗ này”

“Ừm” Lý Lan Hoa gật đầu.

Cô ấy giống như con cún con, định ngoan ngoãn đi theo chủ nhân nhưng chỉ mới nhúc nhích một chút, chân trái liền truyền đến một trận đau đón, lảo đảo một lúc trực tiếp ngồi xốm xuống, đau đến chảy ra mồ hôi lạnh Chắc hẳn là vừa nấy nhấc khúc gỗ lên dùng sức quá mức, dưới chân hình như còn dẫm phải cục đá.

Bởi vì nấy giờ đứng im không nhúc nhích, cho nên cô không có cảm thấy đau. Bây giờ bước đi về phía trước mới phát hiện hoàn toàn không thế cử động được, cô ấy dùng tay ôm lấy, hít vào một ngụm khí lạnh.

Vào lúc Lý Lan Hoa cố gắng đứng dậy, thử đi lại, một bóng đen cao lớn bao trùm lấy cô ấy.

Cánh tay dài vững chắc xuyên qua chân cô, rất dế dàng mà ôm cô lên. Cơ thể Lý Lan Hoa vì mất đi trọng tâm, hai tay giữ chặt vai của Trần ‘Văn Sáng, giữ thật chặt, dườngcô sợ chỉ cần buông lỏng tay là sẽ bị ngã xuống đất.

Trần Văn Sáng mang giày quân đội, ôm chặt cô ấy vững vàng bước ra khỏi rừng cây.

Nương theo ánh sáng ngày càng rõ, Lý Lan Hoa cũng nhìn rõ gương mặt kề cạnh của anh. Vừa hay phát hiện làn da của anh thế mà lại rất đẹp, tuy không giống như mặt của phụ nữ thường đắp mặt nạ, nhưng cũng không thô ráp.

Nghĩ đến chuyện hôm nay mình gây ra, cô ấy vẫn thành thật mà nhận lỗi: “Chú nhỏ, cháu xin lỗi…”

“Không sao” Trần Văn Sáng dường như thở dài Lý Lan Hoa nghe thấy anh ta không trách mình, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, không nghĩ gì nhiều lại làm lộ ra hai cái lúm đồng tiền.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.