Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1880



Ban ngày Trương Tiểu Du hầu như không ra khỏi cửa, sớm chiều chủ yếu chỉ đi dạo ở trong sân, hoặc là đi dạo trên con đường riêng bên ngoài biệt thự.

Hôm nay đặc biệt, Cayenne màu đen đã chạy ra khỏi sân từ rất sớm, Ngoại trừ việc kiểm tra thai sản, bọn họ còn có hơi căng thẳng, bởi vì thai kì đã sắp năm tháng, hoàn toàn có thể xác nhận giới tính của đứa bé trong bụng rồi.

Chủ nhiệm khoa sản một tay cầm máy móc, một tay chỉ vào màn ảnh: “Hai người xem này, là con trai!”

Trần Phong Sinh và Trương Tiểu Du đều nhìn chăm chẳm không chớp mắt Phôi thai bên trong sớm đã không phải là một hạt đậu tương nho nhỏ nữa, mà đã dần dần thành hình, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được thai động đậy.

Con trai sao.

Nghe chủ nhiệm khoa sản nói xong, Trần Phong Sinh lên tiếng trước tiên: “Chủ nhiệm Diệp, thật sự là bé trai sao?”

“Ừ, đúng là bé trai!” Chủ nhiệm khoa sản gật đầu, cười nói tiếp: “Sắc thế biếu hiện rất rõ ràng, hơn nữa cô Trần đã đến tháng này, có thế nhìn ra một cách vô cùng chuẩn xác! Xem tình hình hiện tại, có lẽ giai đoạn sau người mẹ sẽ bị em bé dẫn vặt một chút, đây chắc chắc sẽ là một cậu bé tràn đây sinh lực đấy!”

“Cảm ơn chủ nhiệm Diệp!”

‘Sau khi buối kết thúc kiếm tra, hai người đi ra từ trong bệnh viện.

Bên ngoài ánh nắng mặt trời rất mạnh, vừa ra ngoài, Trần Phong Sinh lập tức mở ô che nắng Trương Tiểu Du kéo cánh tay anh, tháng này vòng bụng của cô đã nhô lên rất rõ ràng, đi đường đã cảm thấy có một chút khó khăn. Cô cau mày mở miệng: “Chồng ơi, có phải anh hơi thất vọng không?”

“Muốn anh nói lời thật sao?” Trần Phong Sinh do dự hỏi.

“Đương nhiên!” Trương Tiểu Du gật gật đầu.

Trần Phong Sinh nhíu lông mày, mặc kệ là trai hay gái anh đều yêu thương, là con của bọn anh cả, nhưng thành thật mà nói, quả là từ ban đầu anh mong đợi con gái hơn. Anh dừng một chút và nói thật: ‘À, thì có một chút!”

Cô biết ngay mà!

Thời điểm chủ nhiệm Diệp vừa xác nhận là bé trai với anh, cô có thể đoán ra được!

Trương Tiểu Du đen m: Quả thực theo lời chủ nhiệm khoa sản nói, số tháng càng lúc càng lớn, bé trai cũng càng ngày càng giày vò cô hơn, rất nhiều đêm cô không thể nào ngủ được, Trần Phong Sinh phải bế cô, đi qua đi lại trong phòng như dỗ trẻ con khoé môi co giật, nói: “Anh là đồ cầm thú!”

Tuy rằng cánh tay của anh rất có sức mạnh, thế nhưng dù sao cũng là ôm một cô công chúa nặng hơn năm mươi ký…

Mỗi đêm đều như thế, nhưng Trần Phong Sinh lại không hề oán giận lấy một câu nào.

Đến khi cô mang thai hơn chín tháng, sắp đến kỳ sinh, Trân Phong Sinh đã nghỉ không đi làm nữa, anh ở nhà một lòng một dạ chờ sinh cùng với cô.

Lúc này sau khi ăn sáng xong, anh lập tức vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị để đến tối thì cho cô nhập viện. Thời điểm chuyến dạ sắp tới, anh muốn vào bệnh viện ở sớm hơn mười lăm ngày. Nếu có tình huống gì đó đột ngột phát sinh thì cũng có thể giải quyết ngay lập tức.

Lúc đang thu dọn được một nửa, anh nghe thấy tiếng người vội vàng chạy lên lầu.

Trần Phong Sinh ngẩng đầu, nhìn thấy chị Trúc đâu đầy mồ hôi chạy tới, hoang mang kêu lên: “Cậu chủ, hình như mợ chủ muốn sinh rồi!”

Chị Trúc vốn đang nấu canh ở trong bếp, vào hỏi thăm Trương Tiểu Du đang xem tivi trong phòng khách muốn uống canh xương sườn hay là canh gà ác, hỏi nửa ngày cũng không có động tĩnh, lúc ló đầu nhìn ra ngoài, nhìn thấy cô ấy ngồi dựa vào sô pha, hai tay che bụng, nhắm mắt không ngừng thở dốc Chị chạy tới thì phát hiện váy của cô đã ướt.

Dù sao cũng là người có kinh nghiệm ở phương diện này, chị Trúc lập tức chạy lên trên lầu thông báo cho cậu chủ.

Vừa dứt lời, chị còn định mở miệng nói tiếp thì chỉ cảm thấy có một cơn gió từ bên cạnh thoảng qua, trong phòng không còn thấy bóng dáng Trần Phong Sinh nữa. Đợi đến lúc xuống lầu, chị nhìn thấy anh đang ôm Trương Tiểu Du lao nhanh ra khỏi biệt thự.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.