Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1813



Trương Hiểu Du nghe xong, người như lọt vào sương mù. Sao tự nhiên đang êm đẹp lại giảng dạy cho cô về kiến thức y học?

Những chuyện này thật ra từ lúc cô biết anh nhiễm AIDS, đều đã tìm đọc qua cả. Hơn nữa, đến tận bây giờ, ngày nào chỉ cần cô có thời gian rỗi, cùng đều lấy từ trong túi ra một cuốn sách y, nghiên cứu về phương diện căn bệnh này.

Ngay lúc cô đang không biết vì sao anh lại giảng một hồi kiến thức như vậy, lại nghe tiếng nói thong thả trâm thấp của anh vang lên: “Cá vàng nhỏ, nếu đến lúc anh chết, em cứ đi tìm người khác”

Trần Phong Sinh vừa dứt lời, sảc mặt của cô nhất thời trở nên tái mét.

Vấn đề trọng điểm là ở đây?

Không kìm nổi cảm xúc của mình, đôi mắt cô đỏ lên trong nháy mắt, giận đến cả người đều phát run, cắn răng hung hăng mà trừng anh: “Được! Tôi đây sẽ chờ, chờ đến lúc anh rụng cả tóc, tôi sẽ đi tìm người đàn ông khác ngay, anh yên tâm đi!”

Nói xong, cô bèn đi thẳng về phòng khách.

Ngồi trên sô pha, mũi Trương Tiểu Du lên men, hốc mắt dẫn dần nóng ran, nước mắt cứ tích quanh tròng mắt không chảy xuống được, chẳng mấy chốc đã đầy cả hốc mắt. Sau đó mọi kiềm chế đều bị thất bại, nước mắt cứ từng giọt từng giọt tí tách nhỏ xuống rồi tuôn ra ồ ạt, vì quá nhanh nên cô lúng túng đưa tay lên lau hai cái, rõ ràng là không thể lau sạch được.

Cô an vị ở trên sô pha, vừa tức vừa hận mà rơi lệ.

Đột nhiên cô nhớ đến chồng của bạn thân Lam Ngọc Anh trước kia, cũng là người bạn tốt của anh. Hôm đưa tang, anh từng hỏi cô, nếu một ngày người năm đó là anh, cô sẽ như thế nào, liệu có đau lòng hay không…

Trương Tiếu Du cảm thấy xui xẻo, biết vậy lúc trước không cho anh mở miệng quạ ra!

Như vừa đến đã bị anh đuổi khỏi nhà, Trương Tiểu Du vừa gạt nước mắng vừa oán hận mà mảng: “Khốn nạn, tên khốn nạn!”

“Mắng đủ chưa?”

“Măng đủ chưa?”

Một bóng ma từ trên đỉnh đầu phủ xuống dưới, cùng với hơi thở mát lạnh mùi thuốc lá.

Trương Tiểu Du không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, cũng không nhìn anh cái nào, có thể là do cô cảm thấy trong lòng áp lực vô vô cùng, nước mắt tuôn càng mạnh hơn, như chuỗi hạt châu bị đứt dây, căn bản là không ngừng được.

“Không cót” Cô ấy lớn tiếng rống lên, hung hăng mà tiếp tục mảng: “Khốn nạn, vô cùng khốn nạn, vô vô cùng khốn nạn!”

Cứ lăn qua lộn lại, Trương Tiểu Du nói liên tiếp như thế. Không biết là vì giận nên nói năng lộn xộn, hay là không ngừng được mà tiếp tục mắng.

Trần Phong Sinh cúi người xuống dưới, thở dài. Ngón tay thon dài như ngọc chà sát lệ trên khóe mắt cô, cuối cùng nâng cảm của cô lên, môi mỏng hôn nhẹ lên nước mất, trong giọng nói có chứt ngữ khí ảo não: “Có lỗi quá, anh thu lại lời anh nói ban nấy!”

Thật ra sau khi nói xong, tự anhcũng hối hận.

Lúc ấy tâm tình quá mức xuống dốc vì áp lực, hầu như không nghĩ nhiều đã thốt ra. Tuy là cô có thể có tỉ lệ nhất định là bị mình cuốn hút, nhưng là khi có cơ thể khỏe mạnh, vậy thế hẳn trước khí anh rời khỏi thế giới này, nên muốn để cô đến lúc đó sẽ tìm người khác…

Dù vậy, dù phải tưởng tượng thôi thì trong nội tâm anh ta cũng là vô vàn không muốn.

Tay phải Trân Phong Sinh đặt trên đỉnh đầu cô, đôi mắt hoa đào ánh lên một tia không muốn buông tay, hung ác nham hiểm: “Cá vàng nhỏ, em là người của anh! Anh không muốn thấy em thân mật cùng với người đàn ông khác!”

Trương Tiểu Du hít hít mũi, hệt như ác bá mà dùng sức nắm lấy khuôn mặt đẹp trai của anh, lớn tiếng hừ, nói: ‘Nếu không muốn thấy em đi với đàn ông khác, vậy thì anh phải sống thật tốt cho eml”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.