Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1763



Trần Phong Sinh chân dài bước lên trước, giơ một tay lên chống lên trên gạch men phía sau Trương Tiểu Du Hơi thở của anh phả lên mặt cô, môi mỏng cong lên độ cong tà ác lại âm trầm: “Anh từng nghĩ muốn bắt đầu cuộc sống lại lần nữa, nhưng sự thật chứng minh anh vẫn không có cách nào! Vậy nên, cá vàng nhỏ, anh lại nói với em một lần cuối cùng, em muốn lấy tên lính kia thì năm mơ đi!”

Anh không có cách nào bắt đầu cuộc sống lần nữa.

Vậy nên cũng không muốn để cô bắt đầu ư?

Khóe miệng Trương Tiểu Du run rẩy, giơ tay dùng sức đẩy anh ra: “Anh vô sỉ!”

Mắt đào hoa của Trần Phong Sinh híp lại thành đường nhỏ, bước chân hơi lùi về sau nắm lấy tay đang đẩy kia của cô, cười càng thêm yêu nghiệt: “Có tin anh còn có thể vô sỉ hơn chút nữa không?”

Cô đương nhiên tin!

Trương Tiểu Du dùng sức rút tay mình lại, cơ thể cô dịch sang bên cạnh vài bước kéo dãn khoảng cách an toàn với anh.

Cô hít sâu một hơi, khuôn mặt vì tức giận đỏ lên, cô giơ nằm đấm lên: “Cầm thú, tôi cũng nói với anh một lần cuối cùng, tôi có chồng chưa cưới, rất nhanh chúng tôi sẽ kết hôn, anh bắt buộc phải chấp nhận sự thực này! Nếu anh không muốn chúc phúc cũng không sao, tôi không để ý, nhưng chuyện này anh không can thiệp được!”

Tiếp nhận sự thực gì chứ?

Sao anh có thể để người phụ nữ của minh lấy người đàn ông khác, cô chỉ có thể là bà Trần của anh mà thôi!

Trần Phong Sinh nhìn vẻ mặt tức giận bừng bừng như con ếch của cô, biết bản thân đã chọc giận cô. Thế nhưng khuôn mặt âm trầm của anh lại không giảm chút nào, hung ác cong môi lên: “Can thiệp được hay không không phải em nói là được! Cá vàng nhỏ, nếu em dám đi đăng ký kết hôn với anh ta, anh sẽ cho nổ cục dân chính!”

Nghe được ý cảnh cáo và uy hiếp nồng đậm trong lời nói của Trân Phong Sinh, lông mi Trương Tiểu Du run rẩy tay năm chặt cũng run lên. Cô không muốn bị khí thế của anh áp đảo bèn cứng giọng nói: “Dù thế nào, cuộc hôn nhân này tôi nhất định sẽ làm!”

“Vậy em cứ thử xeml” Hai tay Trần Phong Sinh tùy ý đút trong túi, trong mất có chút âm trầm.

Trương Tiểu Du tức giận cả người run lên, dáng vẻ kia chỉ thiếu điều muốn xông lên cần anh. Cuối cùng, dưới ánh nhìn cười như không cười của anh, cô tức giận xoay người bước nhanh khỏi toilet.

Nhìn thấy Tô Yến ở trên giường bệnh bên ngoài nhanh chóng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngực Trương Tiểu Du vẫn còn đang phập phồng tức giận, cô cố gắng bình tính lại nói với Tô Yến: “Yến Yến, tôi còn có chuyện về trước đây, cô tĩnh dưỡng cho tốt nhé!”

“Khu… được!” Tô Yến do dự gật đầu.

Vốn cô ấy còn muốn nói có cần đế Trần Phong Sinh thuận đường đưa về không thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lúc xanh lúc träng của cô lại nuốt lời nói về.

Bóng dáng Trương Tiểu Du vừa rời đi, Trần Phong Sinh hai tay đút túi cũng theo sau từ trong toilet đi ra So sánh thì có vẻ mặt anh lười nhác hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút sáng khoái sau khi thực hiện được ý đồ.

Hiển nhiên Trần Phong Sinh cũng không định ở lại ni Tô Yến xong liền rời khỏi phòng bệnh anh chào hỏi với Trong tầm mắt anh, bóng dáng xinh đẹp kia đang đứng trước cửa thang máy.

Trong lúc đợi thang máy, một tay Trương Tiểu Du cầm điện thoại, tay còn lại xoa xoa huyệt thái dương, khuôn mặt tròn như mây mù che phủ, hai bên vai cô suy sụp, khó khăn giải thích mới đầu dây bên kia: “Kỳ Nhiên, có chuyện này có lẽ cần phải nói với anh một chút! Chính là… xin lỗi, vừa rồi em không cẩn thận làm mất chiếc nhẫn kim cương rồi”

Trong lòng Trần Phong Sinh thoải mái cong môi lên.

Trước mặt có một y tá cầm máy đo huyết áp đi qua, sau khi nhìn thấy anh như vậy kinh ngạc chào hỏi: “Bác sĩ Trần, anh ở đây à? Vừa rồi tôi đi qua ngoại khoa tim nhìn thấy hình như bác sĩ Dương của trung tâm kiểm tra sức khỏe đang tìm anh đấy!”

“Tôi biết rồi, cảm ơn!” Trần Phong Sinh nghe vậy gật đầu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.