Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1759



Cô bước dài lên trước muốn đuổi anh ra ngoài thì đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, bước chân của cô chợt dừng lại Hai người nghe thấy tiếng động đều nhìn qua đó.

Người bên ngoài tựa như nghe thấy bên trong có tiếng động, giọng đàn ông dịu dàng cách một cánh cửa vang lên: “Cá nhỏ, là anh, anh mua đồ ăn sáng đến!”

Nghe thấy giọng nói này, cả người Trương Tiểu Du cứng đờ lại.

Trần Phong Sinh nhếch mày như có lòng tốt nhắc nhở cô: “Hình như là tiếng chồng chưa cưới của em!”

Trương Tiểu Du đương nhiên nghe ra được, nhưng cô không ngờ sớm như: vậy Dịch Kỳ Nhiên đã chạy qua đây.

Không hiểu sao cô có cảm giác hổ thẹn khi bị bắt gian tại giường, tuy bọn họ không làm chuyện gì cả!

Trần Phong Sinh gạt tấm chăn mỏng trên người ra, lười biếng từ sô pha đứng dậy, đi đến trước mặt Trương Tiểu Du xoa xoa cằm nói: “Cá vàng nhỏ, cần anh trốn đi không? Phòng tắm hay là trong tủ?”

Cặp mắt đào hoa phong lưu phóng khoáng kia đã cụp xuống nhìn vào cô, bên trong còn mang theo ý cười đùa giốn.

‘Vẻ mặt chờ xem kịch vui này nhìn thế nào cũng cảm thấy khiến người ta ngứa răng!

Nhưng mà anh cảm thấy núp dưới gầm giường là an toàn nhất!” Trần Phong Sinh nói xong câu này, hai tay đút trong túi đi lướt qua người cô muốn cất bước đi vào trong phòng ngủ, môi mỏng hơi cong lên.

Trương Tiểu Du đưa tay túm lấy tay áo anh.

Cô hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Không cần đâu!”

Sau khi nói xong, cô bước nhanh ra phía ngoài cửa. Trần Phong Sinh đứng sau sắc mặt hơi cứng lại.

Trương Tiểu Du mở cửa cửa phòng trộm ra, Dịch Kỳ Nhiên đứng ngoài tươi cười ấm áp đập vào tầm mắt.

“Có phải anh đến sớm quá không, em dậy rồi à?”

“Ừm, tỉnh rồi! Dịch Kỳ Nhiên ra hiệu hộp cơm trong tay, nhiệt tình nói: “Anh thấy bánh bao.

ăn sáng ở tiệm gần đây rất ngon, vừa hay hôm nay dậy sớm tiễn một chiến hữu, lúc trở về tiện đường muốn mua bữa sáng qua đây cùng ăn!”

Trương Tiểu Du gật đầu, nghiêng người để anh vào nhà.

Dịch Kỳ Nhiên mỉm cười đi vào cúi người đổi dép lê xong, khi nhìn thấy bóng dáng cao ngất đang đứng bên trong, vẻ mặt lập tức kinh ngạc.

“Trần tiên sinh?”

Dịch Kỳ Nhiên hơi nhíu mày lại, lại nhìn về phía Trương Tiểu Du.

Trương Tiểu Du liếm môi, lên tiếng giải thích: “Tối qua anh ấy uống nhiều, sau đó được tài xế lái xe thuê đưa đến chỗ này của em. Lúc đó không còn cách nào khác nên mới để anh ấy ngủ ở sô pha một đêm!”

“Thì ra là như vậy!” Sắc mặt Dịch Kỳ Nhiên khẽ buông lỏng.

Trương Tiểu Du quay đầu nhìn Trần Phong Sinh hơi híp mắt nói: “Cầm thú, giờ chắc là anh đã tỉnh rượu rồi, có thể đi được rồi”

Hai tay Trần Phong Sinh đút túi đứng ở đó, ánh mắt âm u.

Trong nắng sớm mênh mang, quan hệ tam giác trầm mặc, không khí vô hình chung như đông cứng lại.

Đột nhiên có tiếng đi thoại, nói với bên kia: “Bi thoại vang lên, sau khi Trần Phong Sinh nhập điện giờ tôi sẽ về bệnh viện!”

Sau khi cúp máy, anh cầm theo điện thoại, sảc mặt u ám đi qua giữa hai người kia Cửa chống trộm bị đóng lại, Trương Tiểu Du thở ra một hơi Lý Lan Hoa trực đêm đến giờ vẫn chưa trở về, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Dịch Kỳ Nhiên lấy từ phòng bếp ra hai cái bát và đĩa, đổ bánh bao và cháo ở trong hộp thức ăn ra.

Dịch Kỳ Nhiên nhìn có vẻ trầm mặc hơn so với bình thường, không biết đang nghĩ gì. Anh gắp một chiếc bánh bao trong đĩa cho Trương Tiểu Du, hơi do dự một chút, lên tiếng hỏi: “Cá nhỏ, anh cảm thấy chồng cũ của em chắc là vẫn còn chưa buông tay với em”

Sắc mặt Trương Tiểu Du hơi kinh ngạc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.