Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1740



Trương Tiểu Du mở to hai mắt ngạc nhiên, quả thực cô không dám tin: “Cầm thứ?”

Hai tay Trần Phong Sinh nm tay lái, đôi mắt đào hoa nhếch lên, thông qua gương quan sát nhìn cô.

Trương Tiểu Du khẽ nuốt nước bọt.

Hai tay nắm chặt váy dài, ánh mắt của anh giống như có lực vô hình nào đó làm cho cả người cô không được thoải mái. Còn nhớ hôm trước chạm mặt, anh còn nói cho người khác biết số đo ba vòng của cô, hơn nữa còn cố tình bảo ngực cô bé đi, bây giờ cô lại đang mặc chiếc váy vừa khít với cơ thể mình Né đi ánh mắt kia, Trương Tiểu Du quay đầu lại trừng mắt với cô em họ là đầu sỏ kia, Chu Thị Linh chột dạ gãi đầu: ‘À thì, chuyện là… em với bạn trai em định đến đây, mà đi mãi đi mãi không đến được đây, lại trùng hợp gặp được anh rể trên đường nên anh ấy tiện đường đưa chúng ta đi”

Đúng là nha đầu chết tiệt.

Từ lúc cô ngồi vào chiếc xe này cũng đã chạy được một đoạn thời gian rồi, hiện tại cô muốn đổi ý cũng đã muộn à, chúng ta ngồi yên một lúc là anh rể lái xe đến nơi thôi” Chu Chí Linh nhìn cô cười lấy lòng.

Nghe được em họ cứ liên tục xưng hô như vậy, khuôn mặt Trương Tiếu Du khẽ nhăn lại, giọng nói nhấn mạnh: “Linh à, anh ta không còn là anh rể của em nữa”

“Em gọi theo thói quen thôi” Chu Thị Linh nhún vai, thấy sắc mặt cô trở nên khó coi, vội vàng nói: “Chị yên tâm, em biết mà, chút nữa chúng ta còn có anh rể mới.”

Trương Tiểu Du cũng lười nói thêm.

Xe vừa mới dừng đèn đỏ, Chu Thị Linh cúi đầu nghịch điện thoại bỗng nhiên phản ứng cực lớn kêu lên: “Ơ kìa”

Trương Tiểu Du có chút sợ hãi, nhíu mày nhìn về phía em họ: “Có chuyện gì vậy?”

“Chị, có việc khẩn cấp.” Chu Thị Linh nắm chặt điện thoại, khuôn mặt tràn đấy sự kích động, căm giận nói: “Bạn trai em sau lưng em làm bậy với cô gái khác bị quay lại, bây giờ em chạy đi bắt đôi gian phu dâm phụ đấy, một giây cũng không thể nhịn được nữa. Tối nay em sẽ chạy đến khách sạn sau, chị đi trước đi nhé.”

Trương Tiểu Du rơi vào mông lung, sự tình còn chưa được nghe rõ ràng, đang muốn mở miệng hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện như thế nào thì nghe em họ Chu Thị Linh hướng về phía trước nói: “Anh rể, làm phiền anh đưa chị em đi trước”

“Được? Trần Phong Sinh đáp lại.

Sau đó Chu Thị Linh lập tức đẩy cửa xe chạy xuống.

Trương Tiểu Du thấy thế, vội vàng thấp giọng gọi: “Linh ơi”

Nhưng Chu Thị Linh không đợi cô phản ứng ra mọi chuyện đã nhanh như chớp nhảy xuống, đáp lại lời cô chỉ còn lại tiếng cửa xe đóng lại Trương Tiểu Du vừa mới chạm vào cửa xe, chiếc xe Cayenne đã lăn bánh rồi.

Thân thể cô theo lực quán tính mà lão đảo rồi ngã trở về lưng ghế dựa, đúng là không thể dừng xe quá lâu được, cô cần chặc răng, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục ngồi bên trong xe.

Lúc này tiếng di động chợt vang lên, trên màn hình hiện rõ ba chữ: “Dịch Kỳ Nhiên”

“Alo?“ Trương Tiểu Du nghe máy.

Dịch Kỳ Nhiên bên kia nhẹ nhàng nói: “Cá nhỏ, em đã đi chưa?”

“Em đã ra ngoài rồi, đang đi trên đường ạ” Trương Tiểu Du vội vàng trả lời, cô nhìn bên ngoài cửa xe, trong lòng có chút lo lắng nói: “Bây giờ hơi tắc đường.”

Lúc vừa mới xuất phát, bọn họ đi một đường thẳng không hề tắt, trừ gặp phải đèn đỏ ra cũng chỉ gặp phải vài trường hợp chen lấn thôi.

Bên phía khách sạn anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ba mẹ anh cùng với bà nội, bà ngoại đều đến rồi, đợi lát nữa anh sẽ đi đón dì cùng với chú, em không cần sốt ruột đâu, anh gọi điện thoại hỏi em một chút thôi, bây giờ còn cách lúc hẹn cũng xa mà, là anh đến trước thôi” Dịch Kỳ Nhiên nói.

Trương Tiểu Du biết anh đang quan tâm cô, cảm động nói: “Vâng, em sẽ đến đúng giờ”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.