Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 174: Đánh Bài



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
"Á!"
Cửa thang máy mở ra, Lam Ngọc Anh bất ngờ bị anh vòng tay qua eo khiêng thẳng lên vai.

Bước chân Hoàng Trường Minh như mang theo làn gió,
cho dù đi trên nền thảm cũng có âm thanh nặng nề phát ra.


Sự giãy giụa của Lam Ngọc Anh là phí công vô ích.

Cũng may trên hành lang không gặp nhiều người, cô đành che chặt mặt mình lại coi như tự lừa dối mình, trốn tránh camera ở mỗi góc tường.


Sau khi thẻ phòng được quẹt xong, Hoàng Trường Minh gần như dùng chân đá thắng cửa ra.


Mục tiêu rất rõ ràng, anh lao thẳng về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ, ném cô lên trên rồi ngay sau đó đè lên cô, kéo khóa quần bò của cô xuống một cách nhanh chóng.


Phải nhìn thấy mới dám chắc chắn.


Sau khi đã tự mình xác nhận, Hoàng Trường Minh nguy hiểm nheo mắt lại.

Lam Ngọc Anh như một đứa trẻ mắc lỗi, chớp chớp đôi
mắt to tròn nhìn anh.


"Lam Ngọc Anh, em càng ngày càng to gan rồi đấy, lại dám lừa anh?" Hoàng Trường Minh nghiến răng rất chậm, cơ hàm như sắp bung ra tới nơi: "Em còn biết mình mang họ gì không!"
"Họ Lam a." Lam Ngọc Anh lí nhí đáp.


Chỉ đổi lại một ánh mắt càng thêm hung dữ của anh, cô biết điều ngậm chặt miệng lại.

"Xem tối nay anh xử lý em thể nào!"
Hoàng Trường Minh cảm giác ngọn lửa hừng hực mình nhẫn nhịn suốt hai đêm như bốc thẳng lên, kêu gào trong huyết mạch, xông thẳng tới não bộ.



Anh thật sự sắp tức chết rồi!
Người con gái to gan này lại dám lấy chuyện này ra gạt anh, hại anh tối qua hai lần liên tiếp phải dội nước lạnh.

Nếu tối nay không xử lý cô, khiến cô kêu không thành tiếng thì anh tuyệt đối không dễ dàng tha cho cô!
Lam Ngọc Anh như đọc được tiếng lòng của anh, cô chợt run rẩy khắp người.


Lúc này Hoàng Trường Minh như bị lửa dục vọng thiếu
đốt, xem ra...!
Thật đáng sợ...!
Cô liếm môi, cố gắng cứu vớt cục diện một chút.


Nhưng Hoàng Trường Minh sao dễ dàng cho phép cô lên tiếng, anh cúi đầu hậm hực cắn lên môi cô.


Trong phòng chỉ còn tiếng quần áo bị xé rách.


Trong bóng tối, tiếng cầu xin của Lam Ngọc Anh cũng vỡ vụn ra: "Hoàng Trường Minh, anh nhẹ một chút...!Sáng hôm sau, Lam Ngọc Anh nhất quyết không đi họp
cùng anh nữa.

Tối qua bị hành hạ quá nửa thời gian, cô một lòng muốn ở lại khách sạn ngủ bù.

Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã vô cùng chói chang.

Vì thế, cô bèn tắm rửa qua một chút rồi dùng bữa trưa trong nhà hàng của khách sạn.

Hơn hai giờ chiều, Hoàng Trường Minh xong việc sớm, trở về.


Anh không nghỉ ngơi quá nhiều mà kéo cô: "Tối nay bay chuyến chín giờ tối, còn vài tiếng nữa, anh có thể đưa em đi mua sắm!"
Sau khi Lam Ngọc Anh ngủ bù một giấc thì tinh thần đã thoải mái hơn nhiều.


Cô những tưởng sẽ là một địa điểm danh lam thắng cảnh nhưng không ngờ lại là một trung tâm giải trí bài bạc với quy mô lớn, nói trắng ra là một sòng bạc.


hỏi.


"Hoàng Trường Minh, anh còn cờ bạc à?" Cô nghi ngại
"Chúng ta gọi đó là cờ bạc nhưng ở Ma Cao này họ chỉ coi đó là một cái máy trò chơi mà thôi." Hoàng Trường Minh
khẽ nhưởng mày.


Cuối cùng, anh cố tình nói một câu bên tại cô: "Nếu thua, anh sẽ gắn em lại đây!"
Ánh mắt Lam Ngọc Anh chuyển sang thảng thốt trong giây lát, cô căng thẳng nhìn anh.


Nhưng chẳng mấy chốc cô lại lắc đầu, rất chắc chắn: "Anh sẽ không đầu...!
"Ngọc Anh thật thông minh!" Hoàng Trường Minh rướn
môi.

Lam Ngọc Anh đỏ mặt, xấu hổ thúc giục anh: "Thôi, chúng ta mau vào trong đi!"
Thời gian không dư dả nên cô biết Hoàng Trường Minh chọn nơi này là có lý do của anh.

Thứ đại diện cho Ma Cao chính là bài bạc, nếu không vào sòng bạc một lần coi như chưa đến Ma Cao, hơn nữa cô cũng muốn mở mang thêm hiểu biết.


Đây có vẻ là một trung tâm giải trí đã nhiều năm rồi nhưng trang trí vẫn rất hào hoa, đi tới đâu là vàng rực rỡ tới đó.



Sau khi bước vào, Hoàng Trường Minh lập tức đi đổi xèng.


Cứ cách một trăm mét là lại có một bàn bài Baccarat, Fivecard stud, xúc xắc, còn cả những trò cá cược như đua ngựa, đua chó, Jai alai...!Một vài trò cô còn chưa nhìn thấy bao giờ nhưng vẫn có đầy đủ trong sòng bạc này.


Lam Ngọc Anh đi dạo ngắm qua một lượt với anh, cảm thấy chỗ nào cũng mới lạ.


Giữa chừng, Hoàng Trường Minh vào nhà vệ sinh.

Lúc ra, anh thấy cô đang ngốc nghếch ngồi trước một chiếc máy game như một đứa trẻ, nhìn những người bên cạnh kéo gậy.


"Sao em không chơi?"
Lam Ngọc Anh xua tay: "Em nhìn là được rồi!"
Hoàng Trường Minh kéo cô lên, ôm cô đi về phía trước: "Phía trước có mấy trò bài bạc, anh dẫn em qua xem!"
Trong phòng có rất nhiều bàn chơi bài, gần như đều hình tròn.

Người phát bài đứng giữa, xung quanh có vô số người đứng xem, gần như không còn chỗ trống.


"Ngẩn người ra làm gì vậy?" Thấy cô nhìn về phía đối diện, Hoàng Trường Minh hỏi.


Lam Ngọc Anh không giấu giếm: "Em nhìn thấy Lại
Diệp...!
"Bà vợ hai của bố em sao?" Hoàng Trường Minh nhíu
mày.


"Vâng." Cô gật đầu.


Ban nãy chỉ vô thức nhìn qua nên cô cảm thấy khá quen mắt, đến khi nhìn kỹ lại thì cô phát hiện đích xác là Lại Diệp.

Bên cạnh còn có một Lam Ngọc Thiên không lúc nào rời khỏi bà ta.


Trong ấn tượng, cô nhớ Lam Khải Dương ghét nhất là mấy người cờ bạc, cá độ.

Trước kia có một thư ký ham mê bài bạc, sau khi biết chuyện thì hôm sau ông đã đuổi việc luôn...!
Hoàng Trường Minh không nói gì, chỉ khoác vai cô di chuyển sang bàn đối diện, rẽ đám đông ra: "Xin lỗi, nhường chỗ cho chúng tôi!"
Lam Ngọc Anh định nói không cần nhưng đã bị anh ấn xuống ghế.



Lam Ngọc Thiên ngồi đối diện đang nghịch móng tay vừa làm của mình: "Mẹ, sao mẹ vẫn còn chơi chứ! Cứ tiếp tục chơi thể này thì cẩn thận một ngày nào đó mẹ thua hết tài sản trong nhà đấy!"
"Phi phui!" Lại Diệp lập tức không vui: "Con đúng là đồ mồm quạ mà, đừng nói linh tinh.

Từ lúc mẹ ngôi ở đây tới giờ, lúc nào cũng thăng.

Không bao lâu nữa có thể lấy lại hết chỗ thua tối qua, chưa biết chừng có thể...!
Nói tới đây bà ta bất ngờ dừng lại vì nhìn thấy Lam Ngọc Anh ở đối diện.


"Anh Trường Minh?" Sự chú ý của Lam Ngọc Thiên khác
bà.


Cô ta nhìn thấy Hoàng Trường Minh trước rồi mới nhìn thấy Lam Ngọc Anh, ngay lập tức sắc mặt cô ta vô cùng khó coi.

Cô ta quẹt móng tay lên túi xách: "Sao lúc nào cũng đi cùng cô ta vậy!"
Hai ảnh mắt phóng tới quá rõ ràng, Lam Ngọc Anh đều cảm nhận được.


Có điều bây giờ có chuyện quan trọng hơn, cô hoang
mang nhìn về phía Hoàng Trường Minh: "Em không biết
đầu "
"Đừng lo lắng." Hoàng Trường Minh không ngồi mà đứng ngay bên cạnh cô, anh chống tay lên thành ghế rồi nói: "Fivecard stud rất đơn giản, chính là năm lá bài, xem điểm số hoặc độ lớn nhỏ của quân bài quyết định sự thắng bại.

Ngoài việc phải có chút kiến thức về việc Theo hay Bỏ, còn lại đều dựa vào may mắn!"
"Nhưng mà.." Lam Ngọc Anh cần mỗi
"Chơi hai ván rồi đi." Hoàng Trường Minh đặt khay lên
bàn.


Lam Ngọc Anh nhìn xèng của những người khác rồi lại nhìn chỗ của họ, bất giác kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Trường Minh, thẻ màu đỏ là bao nhiêu?"
Hoàng Trường Minh nói một con số.





— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.