Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1715



Nước mắt Lý Lan Hoa từ trong hốc mắt tuôn rơi thành từng hạt lớn, xẹt qua đôi gò má và đầu ngón tay anh ta.

Môi cô ta run run, nhưng không thể nói ra lời.

Bởi vì cô ta không dám.

Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Trương Tiểu Du suýt nữa khẽ hét lên.

che miệng lại, hai mắt trừng lớn vì kinh ngạc, cô ấy biết sự dây dưa không rõ ràng của Lý Lan Hoa và Tân Văn Sáng. Cũng biết giữa bọn họ có một tầng quan hệ không thế nói thẳng ra, nhưng cô không thể nào ngờ được giữa bọn họ vậy mà đã từng có một đứa bé…

Lúc này bao nhiêu kỉ niệm trước kia hiện về, chẳng trách, khi biết tin cô mang thai, Lý Lan Hoa lại thường xuyên sờ bụng mình, vẻ mặt hiện lên sự lưu luyến mà lại hoảng hốt, còn có bao nhiêu lời dặn dò có kinh nghiệm, và sự Trương Tiểu Du thấy thế, cũng không hỏi gì thêm, chỉ im lặng ở bên cạnh cô ta.

‘Sáng hôm sau cô trở về đài truyền hình một chuyến, tuy lần này trở về nghỉ phép nhưng có một số việc vẫn có thể giáp mặt báo cáo với tổng biên tập.

Tô Yến sau khi nhìn thấy cô thì trực tiếp đứng dậy khỏi trên ghế, kích động nhào lên, ôm lấy cô, suýt chút nữa rơi nước mắt, nói: “Cá nhỏ, cô rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi! Trở về nhiều ngày như vậy, cũng không liên lạc với tôi, có phải cô không muốn người bạn này nữa không hả!”

“sao có thể chứ!” Trương Tiếu Du vội vàng nói, hai người nắm chặt tay, cả hai đều rất kích động: “Đây không phải là vì có quá nhiều chuyện xảy ra khi trở về sao, hôm qua tôi từ trong thị trấn trở về, hoàn thành công chuyện xong lập tức đến đài gặp cô đây!”

“Coi như cô còn có lương tâm, không uổng phí tôi từ sau khi cô rời đi nhớ thương hàng đêm không ngủ được!” Tô Yến vui vẻ lắc lắc tay của cô.

“Cô chắc chắn là nhớ thương tôi chứ không phải nhớ thương sênh ca hãng đêm đấy chứ?” Trương Tiểu Du mập mờ nói.

Thấy Tô Yến đỏ mặt nâng tay che lấy miệng của mình, cô cười ha ha không tiếp tục trêu ghẹo cô ấy nữa, cô dịu dàng hỏi: “Tô Yến, thế nào, gần đây có tốt không? Cô với anh hai sao rồi?”

“Chúng tôi vẫn như vậy thôi, vẫn luôn rất tốt!”

Tô Yến gật đầu, vẻ hạnh phúc không thể che lấp được, lập tức tiến lên ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói mấy câu, nụ cười trong mắt càng lúc càng sâu.

Sau khi Trương Tiểu Du nghe xong, mở to hai mặt kinh ngạc nói: “Thật sao?”

Tô Yến mỉm cười gật đầu khẳng định.

Trương Tiểu Du bước lên, vươn tay sờ sờ bụng của Tô Yến cách lớp quần o: “Xem ra anh hai thật sự cố gắng không ít, mấy tháng rồi vậy?

Khi đó, lúc cô vừa mới mang thai, hình như có nghe thấy Tô Yến từng nhắc đến chuyện Trần Phong Niên còn muốn sinh đứa thứ hai. Không ngờ chỉ trong nháy mắt đã thật sự chứng thực rồi, bọn họ đã có con gái Linh Nhị, giờ lại có thêm một đứa nữa quả là hoàn mỹ!

“Mới hơn ba tháng!” Trong từng câu chữ của Tô Yến đều mang theo sự than phiền ngọt ngào: “Từ sau khi mang thai, Trần Phong Niên không cho phép tôi đi làm, mỗi ngày muốn tôi nghỉ phép, tôi mỗi ngày đều phải lén lút chạy đi làm!”

Trương Tiểu Du cười híp mắt nói: “Ôi, cô cứ tiếp tục như vậy, lỡ một ngày nào đó ông chủ lớn như anh hai vung bàn tay lớn đó lên, muốn thu mua đài truyền hình của chúng ta thì làm sao đây!”

“Sao cô biết!” Tô Yến khẽ kêu lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.