Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1707



Năm đó cô ấy đi đã không quay về, chẳng nói một lời từ biệt.

Mất đi đứa con khiến lòng cô ấy chết đi hoàn toàn, cứ tiếp tục ở Sài Gòn, có thể cô sẽ điên mất. Cô ấy thầm nghĩa phải quên những thương tâm đã qua này, đến một nơi xa xôi từ từ chữa thương, bắt đầu cuộc sống mới.

Tuy quyết tâm muốn đi của cô ấy rất kiên định, nhưng cô cũng sợ người thân sẽ ngăn cản, bèn lựa chọn giấu diếm. Cha mẹ Trương Tiểu Du đã chết từ lúc còn nhỏ, hai người trưởng bối dì và dượng chăm sóc cô, trước đó cô không hề chùn bước mà đi Nam Phí, thật ra đó là bất hiếu.

“Ù! Lý Lan Hoa gật đầu, lại kéo lấy cánh tay của cô ấy: “Thật ra tớ lại không mong cậu đi, ở lại Sài Gòn giúp mình đi. Cậu đã chia tay bác sĩ Niên, có thể ở lại với tớ không, hai chúng ta sống!”

Trương Tiểu Du treo lại khăn mặt lên móc, nghe được lời đối phương xong thì nhíu mày.

Ánh sáng trong mắt chuyển sang một nơi nào đó, cô ấy cười như không, hỏi: “A, Lan Hoa, cậu chắc chắn muốn tớ ở với cậu chứ?”

“Chắc chản rồi!” Lý Lan Hoa gật đầu.

Trương Tiếu Du cười mà không nói, đi đến trước máy giặt ở bên cạnh, cúi người xuống chỗ cái giỏ quần áo bẩn, rút từ khe hở ra một miếng vải khả nghỉ “AI” Lý Lan Hoa nghe xong thì nhất thời khế la lên.

Cô ấy tiến lên đoạt lấy miếng vải, ấp úng giấu sau lưng, vẻ mặt đỏ bừng: “Cậu nghe tớ giải thích đã, chắc chắn không phải như cậu nghĩ đâu! Cái quần lót nam này, thật ra là… là trước đó mình đi mua quần lót không cẩn thận mua nhầm mất!”

Trương Tiếu Du trừng mắt nhìn: “Nhưng cái màu này nhìn qua giống của quân nhân nhỉ?”

Không giống như những màu bình thường người ta mặt, kiểu đồ đạc màu xanh đậm này, hẳn đều là do quân đội phát thống nhất. Hơn nữa về chủ nhân của món quần lót nam này, người đầu tiên hiện ra trong óc cô ấy là Tân Dịch Niên!

Lý Lan Hoa nghe vị mặt sắp bùng cháy rồi.

Không phải chỉ quan tâm bạn thân Lam Ngọc Anh, Trương Tiểu Du cũng quan tâm Lý Lan Hoa như vậy. Đã qua thời gian nửa năm rồi, dường như quan hệ của đối phương và Tân Dịch Niên vẫn cứ dây dưa không rõ như trước lúc này hoàn toàn không nói ra lời nữa, màu hồng trên ứm?”

Cô ấy nhíu mày: “Cậu và anh cả? Hai người Lý Lan Hoa đặt món quần lót nam vào ngăn tủ ở bên cạnh, biểu cảm mất tự nhiên mà rêu rao: “Tóm lại, chuyện không phải như trong đầu cậu đang suy nghĩ đâu! Khụ khụ, thời gian không còn sớm nữa, hai chúng ta đi ngủ đi”

Nói xong cô ấy liền dẫn đầu đi vào trong phòng ngủ.

Trương Tiểu Du thấy thế, không khỏi bật cười đích lắc đầu, sau đó cũng trở về ngủ.

Ngày hôm sau cô ấy đi ăn sáng với Lý Lan Hoa, cô bắt xe ra ga, xe lửa về quê có hai chuyến. Thời điểm này cũng không phải giờ cao điểm hay trong ngày lễ, vé xe lửa cũng rất dễ mua được.

Lúc giữa trưa cùng ngày, Trương Tiểu Du về đến nơi.

Từ cửa lớn đi vào, cô bước lên bậc thang từng bước từng bước một. Có thể đã lâu rồi cô không rèn luyện, nên cô hơi thở dốc. Đợi lúc cuối cùng cũng đến tầng trệt rồi, Trương Tiểu Du đeo túi đứng chần chừ nửa ngày, tìm được chìa khóa trong hốc cửa.

Người bên trong dường như nghe được tiếng khóa cửa chuyển động, có tiếng bước chân truyền đến.

“Cá nhỏ, cuối cùng con cũng về rồi!”

‘Sau khi dì nhỏ nhìn thấy cô ấy, nhất thời trở nên kích động. Thời gian nửa năm có thể xem là rất dài, Trương Tiểu Du vội vã tiến lên ôm lấy: “Dì nhỏ!”

Dì nhỏ võ võ lưng cô ấy, nhìn cô từ trên xuống dưới, miệng không ngừng nhắc là trông Trương Tiểu Du gầy đi nhiều, cũng đen đi không ít, trong mắt tràn đầy sự thân thiết.

Trương Tiểu Du không kìm được hỏi: “Dượng nhỏ đâu rồi ạ?”

“Ở trong phòng khách đó, con mau đổi giày trước rồi đi vào!” Di nhỏ cười ha hả mà thúc giục.

“Được!” Trương Tiểu Du cười gật đầu.

Cô ấy cúi người ngồi xổm xuống cởi giày sneaker ra, ánh mắt chạm đến chỗ cửa đen bày không ít sản phẩm dinh dưỡng. Vì diện tích nó chiếm thật sự rất lớn, cô ấy mới phát hiện ra tất cả đều chưa được mở ra, hẳn là chỉ mới được mang đến Cô ấy quay lại nhìn nơi để giày bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một đôi giày hưu nhàn của nam.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.