Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1699



Trương Tiểu Du không nói gì nữa, dù sao anh ta cũng là bác sĩ, đến cả loại bệnh đơn giản này còn không chữa nổi sao, nhưng mà nhìn anh giống như không có ý muốn rời khỏi nơi này, cô tò mò hỏi: “Cầm thú, anh không rời khỏi đây sao?”

Trần Phong Sinh quay đầu lại nhìn mọi người rồi nói: “Số xe có hạn, phi cơ trực thăng phải sử dụng để đưa người bị thương đi, anh phải chờ đến sáng mai”

“Ừ” Trương Tiểu Du gật đầu

Cô nói chuyện với bạn của Dịch Kỳ Nhiên về anh xong lại nghe thấy cuộc i thoại của hai người bọn họ liền có lòng mở miệng: “Anh Phong Sinh, anh có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Ánh nhìn của Trần Phong Sinh xẹt qua nói: “Có tiện không?”

“Cũng không có gì là không tiện cả, vừa vặn trên xe vẫn còn chỗ ngồi, nếu anh không chê thì có thế đi cùng chúng tôi” Dịch Kỳ Nhiên nhìn anh cười lớn.

Anh là một người quân nhân, thái độ vì dân phục vụ đã in sâu vào trong ý thức của anh rồi nên dưới tình huống này đương nhiên anh có ý tốt muốn giúp.

đỡ mọi người, cho răng đây là chuyện anh nên làm.

“Vậy xin làm phiền” Trần Phong Sinh nói.

“Không có gì” Dịch Kỳ Nhiên thật lòng nói.

Cuối cùng bốn người bọn họ lên xe jeep rời đi Nhiệm vụ lái xe giao cho Dịch Kỳ Nhiên, Trương Tiểu Du được xếp ngồi ở ghế phụ, hai người bọn họ ngồi phía trước. Ghế sau ngồi theo thứ tự Dịch Tuyền rồi đến người bạn kia rồi đến Trần Phong Sinh.

Trên xe rơi vào trầm mặc, chỉ có âm thanh của bài hát tiếng Anh trên xe.

Phía ghế sau lại càng yên tính hơn, người bạn kia ôm vai bưồn ngủ, hai tay Dịch Tuyền thì sờ chốt, thỉnh thoảng khóe mắt sẽ nhìn sang phía Trần Phong Sinh sau đó vụng trộm thu lại ánh mắt mình.

Hai mắt Trương Tiểu Du vẫn luôn nhìn về phía trước đường cao tốc không có điểm dừng ấy.

“Em buồn ngủ không?”

Dịch Kỳ Nhiên nghiêng đầu sang phía cô, quan tâm hỏi.

“Em không” Trương Tiếu Du lắc đầu, cũng hơi nghiêng đầu giống anh, bọn họ đã đi trên cao tốc ba, bốn giờ đồng hồ rồi, cô thuận tiện hỏi anh: “Anh thì sao, anh lái xe có mệt không?”

“Không mệt” Dịch Kỳ Nhiên nhẹ nhàng nói.

Nhìn đường cao tốc thẳng tắp trước mặt một lúc, ánh mắt lại dừng trước mặt cô, giọng nói ôn nhu vô cùng nói: “Có em ở bên anh không thấy mệt mỏi gì hết.

Lời như vậy rất ít khi Dịch Kỳ Nhiên nói, giờ đột nhiên anh nói vậy, Trương Tiểu Du liếm liếm môi, không biết nên trả lời thế nào.

Tôi có thể hút thuốc không?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp. Dịch Kỳ Nhiên nhìn sang cô, thấy cô cũng không để ý nên gật đầu: “Có thể”

Tâm mắt Trương Tiểu Du dừng ở kính quan sát, cô thấy Trần Phong Sinh lấy ra điếu thuốc từ trong bao thuốc rồi từ từ đưa lên miệng, anh bật lửa rồi hạ cửa kính xe xuống.

Bên cạnh cô lại có âm thanh truyền đến, Dịch Kỳ Nhiên nhìn cô, khóe miệng anh cười rạng rõ: “Lần này anh đã xin nghỉ rồi, còn vài ngày không có việc gì, chúng ta cũng lâu lắm rồi không hẹn hò gì cả, lần này hai chúng ta đi đến khu vực xung quanh chơi một chút nhé. Cá nhỏ, em thấy thế nào?”

Trương Tiểu Du nhìn về phía gương quan sát theo bản năng, Trần Phong Sinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lộ nửa bên mặt Trong tay anh là điếu thuốc đang bốc lên khói trắng, sương khói này tràn ngập ra phía ngoài cửa xe, cặp mắt đào hoa như nước, anh giống như đang nuốt mây phun sương vậy, hoàn toàn tách biệt với thế giới của bọn họ, cũng chẳng thể nhìn thấy biểu cảm của anh.

Trương Tiểu Du khẽ gật đầu một cách chậm chạp: “Được ạ”

Đại khái chạy tầm hơn bốn mươi phút nữa, tốc độ xe dần chậm lại, phía trước đã xuất hiện biển báo tiến vào.

Dịch Kỳ Nhiên giương mắt nhìn về phía gương quan sát, dò hỏi: “Anh Phong Sinh, anh đến đây ở khách sạn hay tiến đến nhà ai? Tôi đưa anh đến nơi luôn”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.