Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1660



Trương Tiểu Du không vội, cứ thế bình tĩnh nhìn anh.

“Cầm thú!” Cô thúc giục.

Trần Phong Sinh đột nhiên nhìn chằm chằm cô.

Khoang ngực tràn đầy cảm xúc cuồng bạo, ngột ngạt sắp khiến anh phát điên, muốn bộc phát, nhưng khi chạm vào khuôn mặt không còn chút máu của cô, anh lập tức bị áp chế.

Cô đã gầy đi rất nhiều và cảm nhọn hoắt.

Đôi mắt cô đã từng sáng, lúc này cũng dường như vô hồn.

Trần Phong Sinh không khỏi nghĩ đến bộ dạng cô bị y tá đẩy vào phòng mổ lúc đó, như bị lấy hết sức lực, toàn thân anh vô lực, cánh tay phải trên tay lái bị trượt xuống.

“Ken két!”

Khóa xe không mở được, Trần Phong Sinh nhìn cô xuống xe rời đi.

Trong lúc đó, cô thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại anh, tuy rằng cô đi rất chậm rãi nhưng cô không hề do dự, như thể cô quyết tâm không dính dáng gì đến anh nữa.

Trương Tiểu Du đi theo Lý Lan Hoa lên lầu.

Tâng giữa cũng là tầng thoải mái nhất, tuy diện tích không lớn nhưng ngay khi vừa bước vào cửa đã có thể nhìn thấy phòng khách có diện tích cửa sổ bằng kính suốt từ trần đến sàn, ánh sáng rất tốt, tiêu chuẩn nội thất gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, nhà bếp và phòng tắm cũng rất ấm áp.

Lý Lan Hoa đặt túi xách của cô lên ghế sofa và rót cho cô một cốc nước.

“Trương Tiểu Du, cậu còn chưa khỏe hẳn phải chú ý mọi mặt, mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt!” Lý Lan Hoa cầm lấy tay cô, hùng hồn nói: “Đây là lúc khí huyết trong cơ thể yếu nhất. Trong thời gian này cần nghỉ ngơi đầy đủ, không để bị nhiễm lạnh, gió thổi, sau khi tắm gội sạch sẽ phải lau khô tóc, nhớ ủ ấm, không dùng điều hòa, không đọc sách hoặc xem TV quá lâu! “

Trương Tiểu Du đặt cốc nước xuống, cô hơi nghi ngờ người ngồi đối diện không phải bạn thân mà là trưởng sản phụ khoa.

Nghe Lý Lan Hoa lải nhải, cô không khỏi cười nói: “Tại sao trong lĩnh vực.

này, cậu nghe có vẻ khá có kinh nghiệm?”

‘Vẻ mặt Lý Lan Hoa nhất thời buồn bực, nhưng thoáng một cái thì đã qua, chỉ nhìn thấy cô cười nhướng mày, “Cá vàng nhỏ, đừng quên tớ là bác sĩ!”

Trương Tiểu Du lắc đầu cười.

Lý Lan Hoa sợ cô bị lạnh, bước tới kéo tất cả rèm màu trắng ra, muốn ánh nắng mặt trời tràn ngập vào phòng khách.

Tòa nhà mười hai tầng không cao lắm, nếu nhìn xuống, tầm nhìn vẫn rất rõ ràng Sau khi Lý Lan Hoa liếc mắt nhìn xuống, cô ngập ngừng quay đầu lại nói “Cá vàng nhỏ, bác sĩ Trần hình như vẫn chưa rời đi!”

“Kệ anh ta đi!” Trương Tiểu Du nhẹ giọng thì thào.

Lý Lan Hoa thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu, bước lại một lần nữa rồi đưa cô đi nhìn quanh phòng ngủ.

Trương Tiểu Du rất cảm động trước sự chu đáo của cô.

Chăn ga gối đệm đều được thay mới, còn cố tình để nhiều chăn phía trên chắc là sợ cô bị lạnh.

Lý Lan Hoa nắm lấy vai cô: “Trương Tiểu Du, cậu an tâm đi. Ký túc xá phân cho tớ căn hộ hai phòng ngủ. Tớ luôn sống một mình. Cậu có thể sống ở đây cùng mình”

Trương Tiểu Du mim cười, ánh mắt khẽ chớp chớp, nhưng trong lòng cô đã có một quyết định khác rồi.

Khóa cửa được mở ra, Lý Lan Hoa vừa trực xong ca đêm về, đang bước vào nhà với hai túi lớn trên tay.

‘Sau khi nghe thấy âm thanh, Trương Tiếu Du đứng dậy khỏi ghế sô pha và muốn giúp đỡ.

Lý Lan Hoa không để cô lại gần, vì sợ cô mệt nên cô vội xua tay, “Không, không, cá vàng nhỏ, đừng làm vậy, trở lại sô pha tiếp tục ngồi nghỉ ngơi đi. Mình chỉ đi hai chuyến là được rồi!”

Bởi vì có quá nhiều việc, không chỉ hai lần mà phải ít nhất bốn lần mới xong.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.