Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1654



Ngoài bị lạnh, cô càng cảm thấy đau hơn.

Cho dù bị anh giữ chặt, toàn thân nặng nề dị thường, nhất là vị trí bụng dưới đau nhói.

Trần Phong Sinh nhướng mày, liền thấy tay cô đang đè chặt bụng dưới, mười ngón tay mảnh khảnh đều có khớp xương nhô ra.

Anh không dám nghĩ nhiều nữa, anh vội vàng bế cô lên, chạy tới trước chiếc xe, anh không quan tâm đến người cảnh sát đang lao tới, thậm chí anh còn không quan tâm đến việc tìm kiếm Nguyễn An để tính sổ, chỉ muốn nhanh chóng tới bệnh viện.

Trương Tiểu Du dường như thực sự rất đau, ôm chặt quần áo vào ngực.

Cô nhắm mắt cuộn tròn trong vòng tay anh, giọng nói rất trầm và nhẹ nhưng lại vô cùng kích động, không ngừng nhấn mạnh: “Cầm thú, em đau! Bụng em thật đau…

Trần Phong Sinh ước bây giờ sau lưng mọc ra hai cánh để có thể bay nhanh hơn. Anh cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất, quần áo ướt sũng trên người thậm chí bản ra giọt nước.

Nghe cô đau bụng lặp đi lặp lại, trong lòng anh có dự cảm không lành, nhưng không dám nghĩ tới Cuối cùng cũng chạy đến phía trước chiếc Cayenne màu đen, nhưng đột ngột dừng lại Trần Phong Sinh cứng đờ ở đó, đồng tử co rút nhanh chóng, cảm giác kinh hãi quét qua toàn thân, trong tay phải đang nm lấy chân cô càng có cảm giác trơn trượt rõ ràng hơn.

Anh cúi đầu nhìn cánh tay phải đang từ từ xòe ra.

Một mảng lớn màu đỏ dính trong lòng bàn tay gần như xuyên thủng mắt anh.

Đó là máu .

Chiếc Cayenne màu đen phi như bay trên phố.

Trong mười phút ngắn ngủi rời khỏi bờ sông, dường như mỗi phút đều giống như một năm, Trần Phong Sinh liên tục đạp ga vượt qua hai cột đèn đỏ. Anh đụng phải một chiếc ô tô đang chạy chậm rãi nhưng máy mà không sao cả.

Anh chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe lên đến mức tối đa, nhưng Trương Tiểu Du bên cạnh vẫn không ngừng run rẩy.

Cô co lại thành một quả bóng nhỏ, hai bàn tay trắng nốn, nhợt nhạt càng siết chặt hơn bàn tay to lớn của anh, đồng thời cũng giữ chặt lưng anh, khớp xương đều lộ ra trắng bệch.

Dường như Trương Tiểu Du đang dần cảm nhận được điều gì đó, cô nhằm mất lại và không ngừng mê sảng: “Con…”

Trần Phong Sinh quay sang bên cạnh ghé người đến gần mới có thể nghe rõ cô.

“Cầm thú! Mau cứu đứa trẻ! Cứu lấy con của chúng ta ..” Môi cô run lên, giọng nói vô cùng vất vả, trán và thái dương đều là nước sông còn sót lại hoặc.

mồ hôi lạnh tản ra, giọng nói run run vô cùng tha thiết: “Xin anh! Mau cứu đứa bé, có được hay không?”

Trần Phong Sinh nhìn cô như bị dao cất, lúc này cũng không thế làm gì được, chỉ có thể liên tục hôn lên tay cô, dùng lời nói đế xoa dịu, “Anh sẽ cứu! Cá vàng nhỏ, đừng sợ, đứa bé nhất định sẽ không có chuyện gì. Không sao đâu!

Chúng ta đến bệnh viện, anh là bác sĩ, anh sẽ cứu con của chúng ta, em tin anh địt”

“Đứa bé, cứu đứa bé…

Một lúc lâu sau, Trương Tiểu Du lẩm bẩm lặp lại bên ghế lái phụ.

Cô dường như bắt đầu mất ý thức, tóc dính bết vào mặt, như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước, trên thực tế cô cũng vừa được anh cứu khỏi dòng sông.

Nghĩ đến cảnh cô chìm trong sông, trái tìm Trần Phong Sinh lại nhói lên.

Nước sông cuộn trào không giống như hồ nước nhân tạo, không đáy, nếu như anh do dự hoặc chậm một bước, có thể sẽ đẩy cô vào một tình huống nguy hiểm hơn.

Trần Phong Sinh bóp chặt ngón tay lạnh lẽo, nhiệt độ bàn tay từ đầu tới cuối vẫn chưa hề ấm lên được, anh chỉ có thể hi vọng nhanh hơn, nhanh hơn!

Chiếc Cayenne màu đen lao xuống cầu cạn và hú còi suốt từ ngã tư.

Cuối cùng cũng đã tới Anh dừng xe trước cửa phòng cấp cứu, vì gọi điện báo trước nên đã có y tá và bác sĩ đẩy giường ở đó, anh nhảy ra khỏi xe, đặt người lên rồi chạy vào trong.

Giám đốc khoa phụ sản đã sớm đợi ở cửa phòng mổ, nói với anh: “Phong Sinh, anh ở bên ngoài đợi!”

Ngay lập tức, đèn làm việc bật sáng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.