Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1648



Anh ta nắm chặt tay, trái tim căng lên, kể lại mọi chuyện cho Vân Giai Kỳ nghe.

Vân Giai Kỳ càng nghe, sắc mặt càng biến đổi.

Tân Khải Trạch nói: “Ban đầu tôi cũng không biết đó là đâu, tôi cũng không biết tại sao Vũ Minh lại bảo tôi đưa cậu ấy đến đó… Trên đường về đây, tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, có thể cậu chủ nhỏ biết được nơi Mạn Nhi và Cung Bắc bị giam giữ, nên mới muốn đi cứu hai anh em mình… Tôi thực sự không ngờ rằng, cậu chủ nhỏ lại to gan như vậy, dám một mình đi vào hang ổ địch, có chết tôi cũng không nghĩ rằng cậu chủ nhỏ còn có thể cứu được cô chủ nhỏ, nhưng mà cô chủ nhỏ nói, cậu ấy và Cung Bắc không kịp trốn thoát… bây giờ chắc là đã nằm trong tay bọn chúng rồi..”

Trên đường trở về, Mạn Nhi có tỉnh lại một chút, cô bé kể lại mọi chuyện của Vũ Minh cho Tân Khải Trạch nghe.

Nghe Mạn Nhi kế xong, anh ta cảm thấy vô cùng khó tin!

Anh ta không ngờ rằng Vũ Minh lại có thể xông vào hang ổ của địch, cứu được Mạn Nhi.

Nhưng thật đáng tiếc, cậu ấy và Cung Bắc lại không có cơ hội..

“Mạn Nhi cũng nói răng Cung Bắc bây giờ rất yếu. Cô chủ nhỏ kế lại răng cậu ấy bị đánh đập đến nỗi thương tích đầy mình, lại bị bỏ đói bỏ khát trong một thời gian dài Đồng tù Vân Giai Kỳ co rút mang kiệt, cô cảm thấy dường như ai đó đang cầm một con dao sắc đâm vào trái tim cô.

Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh có thể để Vũ Quân đến một nơi như vậy một mình?”

“Tôi không biết..” Tân Khải Trạch cũng vô cùng áy náy: “Cậu ấy vốn đĩ không hề nói với tôi cậu ấy đến đó làm gì, tôi cũng không biết chỗ đó là nơi bọn chúng giam giữ hai đứa trẻ…”

Vân Giai Kỳ tức đến run người, cô giơ tay lên, theo bản năng muốn cho Tân Khải Trạch một cái tát vào mặt Cô tức giận vì Tân Khải Trạch đã không trông chừng tốt Vũ Minh, tức giận vì anh ta đế Vũ Minh xuống xe một mình, tức giận vì anh ta không đưa con trai cô quay về.

Nhưng bàn tay cô vẫn giữ nguyên trong không trung như vậy.

Tân Khải Trạch nhắm mắt nói: “Chuyện này là lỗi của tôi, muốn đánh muốn mắng tùy cô Vân xử lý!”

Vân Giai Kỳ hít sâu một hơi, giọng nói nghẹn ngào: “Tân Khải Trạch, anh thật sự đã khiến tôi thất vọng!”

Mạn Nhi quay lại thì đã sao?

Trong ba đứa con, có đứa nào không phải là tâm can máu thịt của cô?

Cô chẳng ao ước gì cao xa, chỉ mong ba đứa trẻ đều bình an vô sự…

Trần Phong Sinh nhanh chóng dựa theo dãy số gọi trở lại, nhưng đối phương cho thấy đã tắt máy, rất rõ ràng là cố ý không muốn để cho anh có thể gọi tới.

Từ lúc nhận được cái tin nhắn ngắn kia trong nháy mắt, Trần Phong Sinh.

vẫn dựa theo dấy số phát tới tin tức gọi lại, nhưng đã thử qua rất nhiều lần cũng biểu hiện không cách nào liên hệ, chỉ có giọng nữ của hệ thống cài sẵn mỗi một lần lập lại.

Anh nóng nảy gần như muốn đập nát điện thoại di động.

Tròng mắt đen nhánh liên tục kéo căng, Trần Phong Sinh cuối cùng đưa điện thoại di động cho anh ba Trần Phong Niên.

Tốt nhất có thể làm là chuyển cho cục công an bên kia tiến hành điều tra anh ta, sau đó hai tay ôm ngực ở trong phòng đi qua đi lại, cố gảng để cho bản thân trầm tĩnh và nhẹ nhàng lại để có thể tỉnh táo suy xét vấn đề.

Lượn qua lại tâm hai vòng xong, đôi mắt quả đào của Trần Phong Sinh nheo lại, chắc chắn trầm trầm nói: “Nếu anh ta mang đi Cá Vàng nhỏ, như vậy anh ta nhất định sẽ còn gọi lại điện thoại đến.”

Trong nhà kho bỏ hoang cũ.

Thời điểm Trương Tiểu Du tỉnh lại mở mắt ra, đã phát hiện người cô ở nơi này.

Lúc này cô đang ngồi ở trên một cái ghế sa lon rách rưới và tràn đầy bụi băm, hai tay bị sợi dây trói khoanh lại ở sau lưng, cô bị hạn chế phạm vi hoạt động, nhớ lại chuyện xảy ra ở trên xe taxi, cô liên tục cảm thấy hoảng sợ.

‘Có phải hay không ai bị bắt cóc rồi cũng sẽ bị mang tới chỗ như thế này?”

Trước đây không lâu khuê mật Lam Ngọc Anh cũng từng bị bắt cóc qua, hình như cô ấy cũng nói địa phương tương tự như vậy, thiếu chút nữa là bị mấy lưu manh cho cường bạo, so sánh mà nói thì cô giống như phải may mắn hơn nhiều, chỉ có xa xa trước mặt một người là Nguyễn An.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.