Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1637



Ngay cả khi có cảnh sát đứng đó, Nguyễn An vẫn nhìn lên với ánh mắt đỏ đục ngầu, giọng khăng khăng: “Không thể nào! Anh không muốn ly hôn với em.

Dù là hành hạ lẫn nhau, anh cũng không muốn để em rời đi!”

“Cuộc hôn nhân của chúng ta là sai làm, hãy kết thúc ở đây đều tốt cho cả hai! Giai Lệ bất lực thở dài.

Để ngăn tình trạng vừa mới phát sinh lần nữa, một vị cảnh sát dứt khoát rút còng tay ra còng Nguyễn An lại, chuấn bị giải về khống chế tại đồn”

Nguyễn An thôi giãy giụa, chỉ bất quá mắt vẫn đỏ trừng trừng nhĩn Giai Lệ, con ngươi như muốn rơi ra ngoài vậy. Lúc bị giải đi, anh ta cười như điên nhưng nghe giọng đầy tức giận thảm thiết: “Giai Lệ, em từ trước tới giờ không hề yêu anhl”

Nguyễn An bị hai vị cảnh sát lôi đi bước chân lảo đảo, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn Giai Lệ: “Em không hề yêu anh, ban đầu đồng ý lời cầu hôn của anh cũng chỉ vì muốn quên đi một đoạn tình cảm. Từ đầu đến cuối am vẫn chỉ yêu có một mình anh ta. Ngày đó hy sinh nhiều thứ như vậy cũng chỉ vì anh ta mà th Âm thanh cứ vang vọng khắp hành lang.

Giai Lệ cứ thế giữ chặt người phía trước, những lời nói của Nguyễn An cứ như đâm thẳng vào nội tâm của cô vậy.

Bởi vì lời anh ta nói cũng không hề sai, trong lòng cô từ lâu cũng không biết có còn bóng dáng Trần Phong Sinh hay không, chỉ là nàng đã từng như thế. Dù đã sớm nhận ra hai người từ lâu đã hết duyên phận, nhưng cô vẫn đem phần tình cảm này chôn sâu nơi đáy lòng, cũng không cầu mong tương lai sẽ cùng anh phát sinh thêm quan hệ gì cả Trương Phong Sinh ở một bên chân mày nhãn lại, giống như là cảm nhận được điều gì đấy, ánh mắt nhìn ra sau, thân hình trở nên cứng đờ.

Con người trong đôi mắt đào hoa kia lập tức co rút, anh hoảng sợ không thôi liền quay người lại, vẻ mặt cứng lại giống như sáng mùa đông lạnh lẽo vậy.

Anh cả kinh lên tiếng: “Cá vàng nhỏ!”

Giai Lệ nghe thấy cũng ngạc nhiên quay người lại Sau đó đã nhìn thấy Trương Tiểu Du bước đi nhẹ nhàng trên tấm thảm màu nâu, không hề có tiếng động. Cô từng bước một hướng về phía bọn họ bước tới, đi qua chỗ Nguyễn An vừa bị hai vị cảnh sát kéo đi Nghĩ đến lời Nguyễn An lúc nấy nói, Giai Lệ có chút thấp thỏm, chần chờ một lát rồi mở miệng: “Trương Tiểu Du!”

Trương Tiểu Du nhìn anh, đôi mắt cô ngước nhìn cặp mắt đào hoa của anh nhất thời không biết làm sao.

Trần Phong Sinh bước một bước lơn lên cố gắng giải thích: “Cá vàng nhỏ, anh chỉ…

Cô không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn nghe thêm lời nào, chẳng qua ánh mắt chuyển hướng về Giai Lệ đang đứng ở đãng kia.

Bỗng dưng Trương Tiểu Du mở miệng: “Giai Lệ, cô vẫn còn yêu anh ấy sao?”

Giai Lệ không ngờ là cô sẽ hỏi câu như thế, hơn nữa lại thẳng thản như thế, thậm chí còn có mấy phần hung hăng.

Kể từ khi trở về Việt Nam, ấn tượng của cô về Trương Tiểu Du là một người tương đối hoạt bát,hào phóng. Không nghĩ răng cô còn có mặt như vậy, giống như một con nhím đang dựng hết tất cả gai của mình lên.

Đôi môi đỏ giật giật, Giai Lệ có chút bối rối: “Tôi…”

Nhìn loại biểu tình này Trương Tiểu Du đã hiểu.

Ngực cô nghẹn lại, không thở được và cảm giác đau đớn ập đến.

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên không nói gì hoặc là cái gì cô cũng không muốn nói nữa. Cô trâm mặc xoay người nhanh bước chạy đi Lúc này Trần Phong Sinh cứng đờ đứng đấy mới kịp phản ứng, liền nhanh chóng đuổi theo. So với trước đi Hà Nội công tác bị đánh gãy tay, anh còn cảm thấy hoảng sợ hơn.

Bóng người Trương Tiểu Du biến mất rất nhanh. Anh vừa đuổi kịp thì thang máy đã đóng cửa.

Không thể đợi được thang máy chạy đến, Trần Phong Sinh trực tiếp mở cánh cửa ở lối đi an toàn, hai chân dài chạy như điên đuổi theo xuống.

Chỉ kém mấy chục giây, Trương Tiểu Du vừa mới bước qua cánh cửa khách sạn thì anh từ cửa an toàn chạy ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.