Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1610



Ngày nghỉ đúng là đông hơn bình thường, đang chiếu quảng cáo mà nhìn quanh cũng không còn bao nhiêu ghế trống, có cả tình nhân, vợ chồng mang cả đứa nhỏ tới xem phim, sau khi cô ngồi xuống xem phim, thỉnh thoảng cô vẫn nghe được âm thanh trong trẻo của trẻ nhỏ khắp mọi nơi.

Đi xếp hàng mua bắp ngô và nước, sau khi cô mang thai thì Trần Phong Sinh cũng dặn không được uống nước có ga.

Nhìn cô gái bên cạnh cầm ly cô ca đi qua, Trương Tiểu Du bĩu môi Vừa đặt mông trên ghế sa lon liền reo tới tiếng điện thoại di động, trên màn hình hiện ra hai chữ “Cầm thú”, cô vội vàng bắt máy hỏi: “Cầm thú, anh tới đâu rồi?”

‘Vì đi cùng anh, cô đã từ chối khéo léo cuộc hẹn của mẹ con Tô Yến, đối lại giờ xem phim tới gần tối Trong điện thoại truyền ra giọng nói Trân Phong Sinh: “Bên anh mới có một bệnh nhân vừa xếp hàng đi khám CT, còn chưa có kết quả mà hai phút nữa là hết giờ làm rồi, họ không qua kịp thì phải qua ngày mai trở lại, nên anh chờ họ thêm chút thời gian”

Dù sao “Lương y như từ mẫu”, mỗi một người bệnh nhân tới bệnh viện khám bệnh thì tâm tình đều rất lo lắng, rất muốn mau sớm biết bệnh tình của mình, cho nên Trần Phong Sinh cũng không muốn bệnh nhân trở về rồi mà còn phải lo lắng thêm một đêm.

Dĩ nhiên Trương Tiểu Du biết anh là một bác sĩ tốt, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng anh, liếc nhìn thời gian chiếu phim nói lại: “Sắp tới giờ chiếu phim rồi”

“Em vào trước đi, gửi vé xem phim cho nhân viên công tác, xong chuyện anh liền tới chỗ em!” Trân Phong Sinh dặn dò.

“Được!”

Cúp điện thoại không bao lâu, quả nhiên liền nghe tiếng nhân viên nhắc nhở.

Xét vé.

Trương Tiểu Du ôm hộp bắp rang đi xếp hàng, theo lời anh nói rõ tình huống, đem vé xem phim gửi cho nhân viên soát vé.

Ngày nghỉ đúng là đông hơn bình thường, đang chiếu quảng cáo mà nhìn quanh cũng không còn bao nhiêu ghế trống, có cả tình nhân, vợ chồng mang cả đứa nhỏ tới xem phim, sau khi cô ngồi xuống xem phim, thỉnh thoảng cô vẫn nghe được âm thanh trong trẻo của trẻ nhỏ khắp mọi nơi.

Qua sáu, bảy phút quảng cáo, ánh đèn trong phòng dần dần tối lại, bộ phim chính thức bắt đầu.

Tính toán thời gian, từ lúc nói chuyện với anh cũng đã qua nửa giờ, đáng lý cũng đủ thời gian anh chạy tới chỗ rạp phim, vì bệnh viện tư nhân đến nơi này cũng không xa Trương Tiểu Du nhìn lối vào, từ đâu đến cuối cũng không thấy có người đi tới.

Đang muốn lấy điện thoại ra gọi cho anh thì thấy có cuộc gọi đến “Cầm thứ?”

Trong điện thoại, Trần Phong Sinh âm thanh có chút gấp gáp nói: “Có thế anh còn cần thêm chút thời gian”

Trương Tiểu Du nghe vậy, liền vội vàng hỏi: “Anh vẫn còn ở bệnh viện sao?”

“Không có, anh ra ngoài rồi” Trần Phong Sinh nói Trương Tiểu Du có chút hoang mang, không phải anh đã khám và chữa bệnh xong sao, vì sao còn cần thêm chút thời gian Nghe có tiếng bước chân, Trần Phong Sinh nói cho cô: “Giai Lệ xảy ra chút chuyện, anh vừa đến khách sạn, đang đứng đợi thang máy, bên này Nguyễn An đang chạy vào gây chuyện.”

“Vậy anh có cần em đi qua cùng hay không?” Trương Tiểu Du cắn môi.

Trần Phong Sinh dừng một chút, trầm ngâm nói: “Không sao đâu, em cứ tiếp tục xem phim đi… Thang máy đến rồi! Cá vàng nhỏ, chờ anh xử lý xong liền lập tức chỗ em ngay!”

“Được rồi!” Trương Tiểu Du gật đầu.

Cúp điện thoại, ánh mắt cô lần nữa nhìn về phía màn hình chiếu phim.

Mặc dù nội dung phim rất gay cấn, tất cả mọi người trong phòng chiếu phim đều tập trung chú ý, nhưng Trương Tiểu Du vân thỉnh thoảng quay hướng lối vào xem một chút, nhưng đến hết bộ phim vẫn không thấy bóng người anh xuất hiện.

‘Ðem hộp bắp rang vứt vào thùng rác, cô theo đoàn người đi ra rạp phim Bầu trời bên ngoài đã lặn xuống, nhà cao tầng phía xa đều nhen nhóm đủ màu sắc giống như từng cái cầu vồng vậy, nhìn các cặp tình nhân hay các cặp vợ chồng rời đi, trong lòng Trương Tiểu Du có chút thương cảm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.