Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1592



Lại là về vấn đề của đứa trẻ, trước khi cúp điện thoại, cuối cùng dì cũng nói: “Đúng rồi. Còn một chuyện nữa. Ngày mốt là sinh nhật con. Di và chú nhỏ đã bàn bạc rồi, con bây giờ đang mang thai không nên đi lại nhiều, đừng đi về huyện, con và Phong Sinh hai người bọn con tổ chức bữa tiệc hai người nhé!”

Sinh nhật …

Trương Tiểu Du sững sờ, sau đó võ đầu, bây giờ mới nhớ ra hình như ngày mốt đúng là sinh nhật của mình.

Bây giờ cô hầu như chỉ còn nhớ được những việc liên quan tới đứa trẻ, không còn nhớ rõ ngày tháng cụ thể mà mỗi ngày trôi qua chỉ nhớ xem đứa bé còn bao nhiêu ngày nữa sẽ được đón bảo bối của mình.

Khi thang máy đến tầng đích, cô cầm điện thoại bước ra.

Hình như năm đầu tiên khi bọn họ vừa mới kết hôn, sinh nhật lần thứ nhất của cô cũng là Trần Phong Sinh cùng đón sinh nhật với cô tại nhà dì nhỏ dưới huyện. Bây giờ cô vẫn nhớ như in cảnh tượng đó, như một bức tranh được khảm viền vàng.

Nếu như không về huyện, chỉ có hai người cũng không tệ…

Trương Tiểu Du nghĩ vậy trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.

Trương Tiểu Du dùng chìa khóa mở cửa, bước vào, Trần Phong Sinh đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha.

Nhưng thật bất ngờ, anh không cầm cuốn sách thai giáo và trẻ sơ sinh ra đọc như mọi khi, mà trên tay đang cầm hai chiếc kim tre, bên cạnh có hai cuộn len màu hồng, hình như đang… đan cái gì đó?

Trương Tiểu Du ngạc nhiên.

Nhìn theo cuộn len hồng đang lãn, cô đột nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, ngày mốt là sinh nhật cô…

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô không kh‹ lóe lên một nụ cười.

Nghe thấy tiếng động từ bên ngòai, Trần Phong Sinh đặt đồ đạc đứng dậy, ánh mắt uể oải nhìn sang: “Bà Trần, đã về rồi à?”

“Vâng!” Trương Tiểu Du gật đầu.

Bóng người cao lớn đi từ phòng khách vào phòng ăn, khi trở ra trên tay mang theo một cốc nước ấm, co nhận lấy và đưa lên miệng uống, ánh mắt bất giác nhìn về phía sô pha.

Cô đặt cốc nước xuống, thản nhiên h “Ừf” Trần Phong Sinh con môi đáp âm thú, anh đang đan à?”

“Vậy anh cứ đan đi nhé!” Trương Tiểu Du ngáp một cái, buổi sáng dậy hơi sớm một chút, trên đường về cô đã cảm thấy có chút bưồn ngủ: “Em hơi buồn ngủ, em vào phòng ngủ đây!”

Trần Phong Sinh đang rảnh rỗi, hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?”

Trương Tiểu Du cảm nhận được ý tứ sâu xa trong câu nói này, không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: “Không cần!”

Cô chỉ muốn được ngủ và không muốn tập thể dục gì cải Sau khi đặt cốc nước vào tay anh, cô nhanh chóng bước vào phòng ngủ, không quên ngoái lại trộm nhìn anh, sợ anh lại mang ý đồ đen tối đi theo cô, nhưng rất may, cái bóng cao lớn đó lại tiếp tục quay lại phòng khách.

Thấy anh cầm cây que trở lại, Trương Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm.

Khi cánh cửa gần đóng lại, cô từ trong khe hở nhìn Trần Phong Sinh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ánh nắng chiều phủ kín sàn nhà, gương mặt góc cạnh của anh cũng được phủ một lớp ánh sáng, gương mặt tuấn tú, đẹp trai, các đường nét mềm mại.

Nhìn đến hai que đan và những quả len màu hồng, cô không khỏi cắn môi.

Hình như có chút nữ tính.

Mặc dù trong lòng cảm thấy sai sai, nhưng khóe miệng cô vẫn không khỏi phồng lên.

‘Vào ngày làm việc, Trương Tiểu Du ngồi trước máy tính chỉnh sửa các bản thảo phỏng vấn, sau khi hoàn tất cô ngả người ra sau, vươn người, ưỡn vòng eo lớn của mình. Vừa đúng lúc vào giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp cũng đứng dậy lấy cốc nước cảu mình.

Cô nghiêng người nhìn chiếc cốc đã cạn của mình, cũng định đi pha một cốc trà ấm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.