Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1562



Nhưng kể từ sau khi biết tin cô có thai, hầu như chưa từng thấy anh ấy hút thuốc nữa.

Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Du lại cảm thấy trong lòng mềm nhữn, tựa như mặt hồ tĩnh lặng bị đuôi chim nhạn lướt qua, tạo ra những gợn sóng dập dờn, nhấp nhô từng đợt.

Trần Phong Sinh uể oải nói: “Vẫn đang trong quân đội à? Ồ, cũng không có chuyện gì!”

“Cúp máy đây!” Trần Văn Sáng thẳng thừng đáp.

Đúng là con người kiệm lời như vàng, cho dù là nói chuyện với em út thì anh ta cũng dứt khoát muốn cúp máy.

“Đừng cúp vội!” Trần Phong Sinh vội ngăn lại, giật nhẹ khóe môi chậm rãi nói tiếp: “Em muốn nói với anh một câu, đừng ngày nào cũng chỉ chăm chăm vào việc huấn luyện lính cấp dưới, bố vợ tương lai của anh còn đang bị bệnh phải nhập viện kia kìa, anh không thể đến thăm ông ấy một lúc được sao?”

Đầu bên kia im lặng vài giây rồi mới tắt máy.

Đạt được mục đích, Trần Phong Sinh ném lại điện thoại vào tủ đựng đồ, sau đó nhướng mày nhìn cô, dường như là muốn tranh công.

Trương Tiểu Du đáp lại anh bằng một cái trợn mắt trắng.

Chập tối hôm sau khi tan làm, cô lại đến bệnh viện tư nhân.

Chỉ là lần này cô không đợi Trần Phong Sinh tan làm nữa mà đi luôn thang máy lên tầng khoa dạ dày. Vừa cầm bó hoa tươi trên tay bước ra ngoài cô lập tức nhìn thấy Lý Lan Hoa mặc chiếc áo khoác trảng đang đứng trước cửa sổ.

Hai tay cô ấy buông thống dọc theo hai bên thân áo, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa, tiêu điểm ánh mắt có phần mệt mỏi, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì Trương Tiểu Du không khỏi quặn lòng.

Cả hai người cũng coi như lớn lên cùng nhau, họ đều rất thấu hiểu gia đình của nhau. Vợ chồng bác Lý và cô chú đều là những người giản dị, trung thực.

Họ yêu thương đứa con gái Lý Lan Hoa từ nhỏ. Hiện giờ bố Lý bị bệnh phải năm iện. Ngay cả khi con gái ông là một bác sĩ, cũng vẫn khó tránh khỏi sự sợ hãi, tuy đối phương chỉ là bố mẹ nuôi của cô ấy…

Bởi vì lúc đến cô đã gọi điện cho Lý Lan Hoa nên bây giờ cô ấy đang đợi cô.

Trương Tiểu Du trấn tĩnh lại tinh thần, cô bước tới nắm nhẹ cánh tay Lý Lan Hoa, cô ấy cảm nhận được, nhanh chóng nở nụ cười: “Cá nhỏ, cậu đến rồi!”

“Ừ!” Cô gật đầu nói tiếp: “Lan Hoa à, cậu nên nói chuyện này với tớ sớm hơn mới phải, tốt hơn là một mình cậu gánh vác, chú Lý không sao chứ?”

Cô ấy vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, trái lại còn an ủi cô: ‘Không sao. Hôm qua lúc làm thủ tục nhập viện bác sĩ đã kiểm tra rồi, sơ bộ bước đầu xác định là khối u lành tính, mai mốt sẽ tiến hành phẫu thuật”

“Vậy thì được!” Trương Tiểu Du chậm rãi nói: “Có tuổi rồi, cơ thể sẽ xuất hiện bệnh tật, cậu đừng quá lo lắng!”

“Ừm, tớ không sao, chỉ là ban nấy nhận được điện thoại của mẹ làm tớ hoảng quá! Cậu đừng quên tớ là bác sĩ đấy nhé!” Lý Lan Hoa cười nói xong, liền kéo cô đi về hướng phòng bệnh: “Đi, tớ đưa cậu vào trong”

Họ đi dọc theo lối hành lang đến phòng bệnh.

Lý Lan Hoa cảm thấy có chút áy náy: “Vốn dĩ là tớ không định nói cho cậu biết đâu, tại cậu đang mang thai, cơ thế nhạy cảm, nhưng hôm qua lúc tớ gặp Bác sĩ Sinh, tớ biết anh ấy kiếu gì quay về cũng sẽ nói lại cho cậu!”

Trương Tiểu Du trợn mắt nhìn Lý Lan Hoa giả vờ khó chịu, không đồng tình với lời nói của cô ấy.

Ngay lập tức, cô lại nghĩ đến cuộc điện thoại mà Trần Phong Sinh gọi vào tối qua, nào đâu chỉ có môi cô biết chuyện này, còn có cả Trần Văn Sáng nữa.

Cô mở miệng, không khỏi nói: “Anh của cầm thú…

“Suyt!” Lý Lan Hoa vội lên tiếng, cô ấy nhanh chóng dùng ngón trỏ chặn miệng cô lại “Sao vậy?” Trương Tiểu Du sửng sốt.

Đến trước cửa phòng bệnh, bước chân của hai người lần lượt dừng lại. Lý Lan Hoa nhìn vào bên trong qua khung cửa sổ, sau đó đưa tay lên miệng, có phần căng thẳng dặn dò cô: “Cá nhỏ à lát nữa đi vào cậu tuyệt đối đừng nhắc đến anh ấy trước mặt bố mẹ tớ nhé!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.