Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1550



“Ha ha!” Trương Tiểu Du đáp lại Trần Phong Sinh đi tới bên cửa sổ, chặn ánh nắng trước mặt cô, chống hai tay cạnh cô và cúi người xuống, “Anh có thể giải thích những gì em vừa nhìn thấy trong phòng họp!”

Trương Tiểu Du vẫn ôm lấy lấy vai, học theo điệu cười khẩy quen thuộc của anh, “Suýt chút nữa em quên mấy, anh không chỉ là Bác sĩ Sinh, mà còn là cậu chủ Trần, anh cũng phong lưu thật, đi công tác thôi mà cũng suôn sẻ mọi bề!

Lại còn nói em trêu ong ghẹo bướm, già không bỏ nhỏ không tha nữa!”

Trần Phong Sinh bối rối, “Cô ta quyến rũ anh”

“Ồ” Trương Tiểu Du thờ ơ.

‘Yết hầu của Trần Phong Sinh cuộn lên lăn xuống, cố gảng biện hộ cho mình, “Anh tưởng Phó chủ nhiệm Lưu tìm anh có việc, không ngờ cô ta lại ở bên trong”

“Ö” Trương Tiểu Du vẫn thờ ơ.

Trần Phong Sinh nhíu mày, nhấn mạnh, “Tự cô ta cởi quần áo, không liên quan gì đến anh!”

Trương Tiểu Du nghiến răng, anh giỏi chối bỏ quan hệ đấy.

Đột nhiên, cô vươn tay đẩy anh, đứng phắt dậy khỏi giường, do tư thế nên Trần Phong Sinh không đứng vững, động tác của cô quá đột ngột nên anh đã bị cô đẩy ra.

Rảo bước ra khỏi phòng ngủ, Trương Tiểu Du đi thẳng tới cửa sổ chạm sàn trong phòng khách, ngồi xổm xuống, ôm chiếc ba lô đặt trên vali lên.

Lần này được anh đưa về Hà Nội công tác, không mang nhiều đồ nên chỉ xách ba lô đi.

Trương Tiểu Du vừa ôm chiếc ba lô trong tay thì đã có một bàn tay to lớn xuất hiện bên cạnh cô.

Khi Trần Phong Sinh nhìn thấy cô ôm ba lô lên, anh giật mình, túm chặt chiếc ba lô trong tay cô, nhíu mày, hơi cao giọng, “Cá vàng nhỏ, em định làm gì vậy”

“Anh nói xem em muốn làm gì?” Ánh mắt Trương Tiểu Du lạnh lùng.

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Phong Sinh hoang mang khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, “Em không được giận! Anh có thể giải thích, anh có nhật ký cuộc gọi đây, em xem đi, trên đường về anh nhận được điện thoại của Phó chủ nhiệm Lưu, bảo rằng tìm anh có việc, ai ngờ sau khi đi vào thì Phó chủ nhiệm Lưu không có ở đó mà chỉ chỉ có Bác sĩ Vy. Cô ta chẳng nói chẳng rãng gì cứ thế là cởi quân áo và lao tới! Nếu em không tin anh, thì anh có thể thề độc là anh không hề đụng đến một sợi lông của cô tai”

“Bỏ tay ra!” Trương Tiểu Du nhíu mày.

“Không bỏ!” Trần Phong Sinh vẫn không động đậy.

Trương Tiểu Du nghiến răng trừng mắt nhìn anh, giọng nói càng cao hơn, “Anh có bỏ ra không?”

Trần Phong Sinh thấy hai mắt cô đầy lửa giận, sau một lúc giãng co, anh vẫn không buông tay.

Trong lòng thấy hơi lo lắng, nếu là bình thường, có lẽ anh sẽ vác cô như vác bao tải lên thẳng giường, dùng vũ lực để giải quyết, nhưng hiện tại thì khác, bây giờ cô đang mang thai, cảm xúc của thai phụ cũng không ổn định, phải cố gắng chiều theo cô, chưa kể anh còn biết răng mình đuối lí.

Nhưng cho dù có buông tay, cũng không thể để cô rời khỏi căn phòng này.

Trần Phong Sinh đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống khi cô đứng dậy bỏ đi trong tích tắc, anh buông thống hai tay, sẵn sàng ngăn cản cô bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, dưới cái nhìn sát sao của anh, Trương Tiểu Du không cầm ba lô đứng dậy, thay vào đó, cô mở vali bên dưới ra, không giống như chiếc ba lô, bên trong va li toàn là quần áo của nam giới.

Cô chọn lấy một chiếc áo sơ mi màu xám cùng quần tây, sau đó ném thẳng vào khuôn mặt tuấn tú và xấu xa của anh.

Trần Phong Sinh bị cô ném đây đồ vào mặt cũng không hề tức giận, ngược lại nhướng mày, gỡ đống quần áo loạn xạ trên mặt ra, đôi mắt đào hoa tỏ vẻ thắc mắc, “Cá vàng nhở?”

Trương Tiểu Du bực bội trợn mắt lườm, rồi nhìn chăm chẳm vào anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không thay đi nhanh lên?

Cả người sặc mùi nước hoa nữ, khó ngửi chết đi được, em sắp nôn ra rồi đây”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.